LÂU ĐÀI SÓI - Trang 163

thì đức hồng y không để anh kịp lấy lại hơi nữa. “Ngài công tước Suffolk đã
nói gì? Ngài công tước Norfolk có vẻ thế nào? Còn nhà vua, anh có gặp nhà
vua không, nhà vua có nói chuyện với anh không? Còn tiểu thư Anne, cô ta có
khỏe không, dung nhan thế nào? Anh có nghĩ ra chước gì làm hài lòng cô ta
không - bởi vì chúng ta phải làm hài lòng cô ta, anh biết chứ?”

Anh nói, “Có một cách nhanh nhất để làm hài lòng cô nương đó, là trao cho

cô ta vương miện hoàng hậu.” Anh ngậm miệng về chủ đề tiểu thư Anne,
không có gì để kể thêm được nữa. Mary Boleyn nói Anne chú ý đến anh,
nhưng đến tận mới đây anh vẫn không thấy Anne tỏ dấu hiệu gì như vậy. Cái
nhìn cô ta lướt qua anh để hướng tới ai đó cô ta quan tâm hơn. Đôi mắt đó đen,
hơi lồi, lóng lánh như những hạt tròn trên bàn tính; đôi mắt sáng và lúc nào
cũng chạy tới chạy lui khi cô ta tính toán lợi thế riêng. Nhưng hẳn ông cậu
Norfolk của cô ta đã bảo, “Gã đang đi kia là người biết các bí mật của đức
hồng y,” bởi giờ đây khi anh xuất hiện trong tầm mắt cô ta thì cái cổ dài ấy
vươn ra; đôi hạt đen lóng lánh kia bắt đầu lách cách khi cô ta kiểm anh từ đầu
đến chân để quyết định xem có dùng anh vào việc gì được chăng. Anh cho
rằng cô ta đang khỏe mạnh, vì đã gần hết năm; cô ta không ho như một con
ngựa ốm, chẳng hạn, cũng không liêu xiêu lảo đảo. Anh cho rằng cô ta trông
xinh đẹp, nếu ngài muốn như vậy.

Một đêm, gần đến Giáng sinh, anh về đến Esher muộn và thấy đức hồng y

đang ngồi một mình, lắng nghe một thằng bé chơi đàn luýt. Ngài bảo, “Cám ơn
Mark, đi đi.” Thằng bé cúi chào đức hồng y; nó chỉ biệt đãi anh bằng một cái
gật đầu, vừa vặn cho một đại biểu thị dân của nghị viện. Khi nó đi khỏi thì đức
hồng y bảo, “Mark rất tinh thông, và là một đứa dễ chịu - ở Cung York nó là
một đứa trong ca đoàn của ta. Ta nghĩ ta không nên giữ nó ở đây, mà nên gửi
đến chỗ nhà vua. Hay có lẽ cho tiểu thư Anne, bởi nó trẻ trung xinh xắn đến
thế kia mà. Liệu cô ta có thích nó không?”

Thằng bé nấn ná ở cửa uống lấy những lời ngợi khen. Một cái nhìn trừng

trừng đúng kiểu Cromwell - ngang với một cú đá - khiến nó biến vội. Anh
những mong đừng ai hỏi anh tiểu thư Anne thích và không thích cái gì.

Đức hồng y bảo, “Đại pháp quan More có nhắn gửi gì cho ta không?”
Anh bỏ một xấp giấy ra mặt bàn. “Ngài trông không khỏe, thưa đức cha.”
“Ừ, ta không khỏe. Thomas, chúng ta sẽ làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.