LÂU ĐÀI SÓI - Trang 167

Ở Tu viện Austin Friars họ có một ngôi sao lớn mạ vàng mà họ thường treo

lên ở sảnh lớn vào đêm giao thừa. Ngôi sao tỏa sáng suốt tuần ở đó, đón chào
khách khứa đến nhà vào dịp lễ Hiển linh. Từ mùa hạ trở đi, anh và Liz thường
nghĩ ra trang phục cho Ba Vua, thèm thuồng tích cóp những mẩu áo quần kỳ lạ
mà họ thấy, cùng bất kỳ thứ đồ điểm trang mới nào; rồi từ tháng Mười, Liz bí
mật may các trang phục đó, sửa sang lại áo năm cũ bằng cách đắp thêm những
ô lóng lánh, chần một đường vai và làm dày thêm một đường viền, và mỗi năm
lại làm ra vài cái vương miện mới đẹp kỳ lạ. Phần của anh là nghĩ xem các
món quà trong những cái hộp của các ông vua sẽ là gì. Có lần một ông vua đã
giật mình kinh ngạc làm rơi chiếc hộp khi món quà cất tiếng hát.

Năm nay chẳng ai còn lòng dạ nào treo ngôi sao lên nữa; nhưng anh vẫn vào

xem nó trong nhà kho tối om. Anh kéo những cánh vải bạt bọc các cánh sao,
kiểm tra xem chúng có sứt mẻ bạc màu không. Sẽ có những năm tốt đẹp hơn,
khi ấy họ sẽ lại treo ngôi sao này lên; song anh không thể hình dung ra những
năm đó sẽ như thế nào. Anh phủ những cánh vải che lại, hài lòng là chúng
được may khéo léo vừa vặn làm sao. Những chiếc áo choàng của Ba Vua được
xếp vào một cái rương, cũng như những bộ da cừu dành cho bọn trẻ đóng vai
cừu. Những cây gậy mục đồng dựa trong một góc; một cái móc trên tường là
chỗ treo đôi cánh thiên thần. Anh chạm tay lên chúng. Ngón tay anh rút ra đầy
bụi. Anh đưa ngọn nến ra xa cho an toàn, rồi nhấc đôi cánh khỏi cái móc và
nhẹ nhàng giũ. Đôi cánh loạt soạt nhẹ, và một mùi thơm hổ phách thoang
thoảng phả vào không khí. Anh treo đôi cánh trở lại lên mắc; đưa bàn tay vuốt
nhẹ, để vỗ về nó thôi run rẩy. Anh cầm cây nến lên. Đi ra rồi đóng cửa lại. Anh
dụi tắt ngọn nến, vặn khóa rồi giao chìa cho Johane.

Anh bảo cô, “Tôi ước gì chúng ta có một đứa bé. Có vẻ như lâu lắm rồi nhà

này không có tiếng trẻ con.”

“Đừng nhìn tôi thế,” Johane nói.
Dĩ nhiên là anh nhìn cô. Anh bảo, “Dạo này John Williamson không làm

nghĩa vụ với cô à?”

Cô bảo, “Bổn phận của anh ấy không phải là làm tôi hài lòng.”
Anh bước đi và nghĩ, mình không nên có một cuộc trò chuyện kiểu này.
Ngày đầu năm mới, khi đêm xuống, anh ngồi ở bàn làm việc; anh viết mấy

lá thư cho đức hồng y, và thỉnh thoảng đứng dậy đi ngang qua phòng đến chỗ
bàn tính gạt gạt mấy cái. Có vẻ như đổi lại việc ngài chính thức nhận cái tội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.