LÂU ĐÀI SÓI - Trang 182

pháp lý của ngài, cũng là có tội chăng? Không chỉ mình anh nghĩ đến điều này;
nhưng hầu hết các đối thủ của đức hồng y lại không thể nhìn thấy gì hơn ngoài
chính ngài; cái bóng dáng đỏ sẫm khổng lồ của ngài lừng lững trên đường chân
trời; bọn họ sợ cái bóng ấy sẽ sừng sững trở lại, sẽ ra tay báo thù. “Thời này
không tốt cho những giáo chủ cao ngạo,” Brandon nói, vào lần gặp anh sau đó.
Nghe giọng ông ta phởn phơ, một kẻ phải huýt sáo để tự khích lòng can đảm
của mình. “Chúng ta không cần các hồng y trong vương quốc này.”

“Còn hắn ta,” đức hồng y nói, phẫn nộ, “hắn ta, Brandon ấy, khi mà hắn ta

nhanh tay cưới lấy em gái nhà vua - khi hắn ta cưới cô ấy ngay từ những ngày
cô ấy vừa góa chồng, vì biết rằng nhà vua đã có ý định gả em cho một vị vua
khác - thì lẽ ra hắn đã đầu lìa khỏi cổ rồi, nếu không phải nhờ ta, một hồng y
bình thường, khẩn cầu việc hắn ta với hoàng thượng.”

Ta, một hồng y bình thường.
“Vậy mà Brandon viện cớ gì?” Đức hồng y nói. “‘Ôi, thưa bệ hạ, Mary em

gái ngài khóc lóc. Cô ấy khóc lóc và vật nài thần cưới cô ấy! Thần chưa bao
giờ thấy một người đàn bà nào khóc lóc đến thế!’ Vậy là hắn ta lau nước mắt
cho cô ấy rồi đưa mình tới địa vị công tước! Vậy mà bây giờ hắn ta nói như thể
hắn có được cái tước hiệu ấy từ thuở Vườn Địa đàng. Nghe đây, Thomas, nếu
những người học hành tử tế và có thiên hướng tử tế đến gặp ta - như giám mục
Tunstall đến, như Thomas More đến - và trình bày rằng giáo hội phải được cải
cách thì còn có lý do để ta lắng nghe. Còn Brandon à! Nói đến những giáo sĩ
cao ngạo à! Hắn ta vốn là cái gì? Thằng chăn ngựa của nhà vua! Mà ta từng
biết có những con ngựa còn khôn ngoan hơn.”

“Thưa đức cha,” Cavendish biện hộ, “xin hãy bớt giận. Và Charles Brandon,

ngài biết đấy ạ, thuộc về một nhà dòng dõi lâu đời, sinh ra đã là quý tộc rồi.”

“Quý tộc, hắn ta hả? Một kẻ huênh hoang tự đại. Đó là Brandon.” Đức hồng

y ngồi lại, kiệt sức. “Ta đau đầu,” ngài bảo.

“Cromwell, đến triều đình đi và mang về cho ta những tin tốt đẹp hơn.”
Ngày lại ngày tại Richmond anh nhận các chỉ dẫn của Wolsey và rong ruổi

tới nơi đâu nhà vua có mặt. Anh nghĩ đến nhà vua như một lãnh thổ anh phải
dấn tới, mà không có một vùng duyên hải nào làm hậu thuẫn cho.

Anh hiểu cái mà Henry đã học được từ đức hồng y nhà anh: ngoại giao tùy ý

tùy thời và cái khoa học về sự lập lờ nước đôi tối nghĩa. Anh nhìn thấy nhà vua
áp dụng cái khoa học đó như thế nào vào việc hủy hoại chủ nhân anh một cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.