LÂU ĐÀI SÓI - Trang 19

Sau khi Kat lau rửa cho cậu và Morgan Williams đã thôi huênh hoang, ngừng
dựng lại trận đòn, cậu bé nằm thiếp đi khoảng vài giờ để lấy sức. Trong lúc cậu
nằm, Walter đã tới ngoài cổng, kéo theo vài tòng nhân nào đó, đã có những
tiếng la hét và đạp cửa mà cậu bé nghe mơ hồ chập chờn ngỡ như là mơ thấy.
Câu hỏi trong tâm trí cậu lúc này là ta sẽ làm gì đây, bởi ta không thể ở lại
Putney nữa. Phần là bởi cậu đang dần nhớ lại, về chuyện ngày hôm kia và trận
đánh lộn trước đấy, mà cậu nghĩ có xuất hiện một con dao; bất kể con dao đó
đã đâm vào ai thì cũng không phải vào cậu, vậy là cậu đâm? Chuyện này trong
tâm trí cậu lờ mờ thôi. Điều rõ rệt là ý nghĩ của cậu về Walter: ta chịu đựng thế
là đủ rồi. Nếu lão còn săn đuổi ta nữa ta sẽ giết, và nếu ta giết lão họ sẽ treo cổ
ta, và nếu họ treo cổ ta thì ta muốn một lý do chính đáng hơn.

Dưới nhà, giọng họ vẳng lên. Cậu bé không nghe ra được từng lời. Morgan

bảo anh không thể thối lui được nữa rồi. Kat thì ân hận vì đề nghị ban đầu của
chị, về một chân kiểu như bồi rượu, thằng chạy việc; bởi vì, giọng Morgan,
“Walter sẽ luôn qua lại đây, đúng không?” Và “Tom đâu, đưa nó về nhà, ai trả
cho lão thầy tu chết tiệt đó để dạy nó học đọc học viết, là tôi chứ ai, mà bây giờ
cô gặt hái vậy đấy, cô thiệt là ăn hại.”

Cậu đi xuống nhà. Morgan cất tiếng vẻ vui mừng, “Cậu trông khỏe rồi đấy.”
Sự thực về Morgan Williams là - nhưng cậu không vì thế mà bớt thích anh -

sự thực là, cái ý nghĩ một ngày nào đó sẽ đập cho cha vợ một trận chỉ nằm
trong trí anh thôi. Thực tế, anh sợ Walter chết khiếp, cũng như phần lớn dân
chúng ở Putney, cả ở Mortlake và Wimbledon.

Cậu bảo, “Vậy thì em đi đây.”
Kat nói, “Đêm nay cậu phải ở đây. Cậu biết ngày thứ hai sẽ tồi tệ nhất mà.”
“Em đi rồi ông ta sẽ đánh ai?”
“Đấy không phải chuyện của mình,” Kat nói. “Bet có chồng và thoát được

cảnh đó rồi, ơn Chúa.”

Morgan Williams bảo, “Để anh nói cậu nghe, Walter mà là cha anh, thì anh

đã tếch rồi.” Anh đợi một chút. “Bởi có chuyện đó, anh chị đã gom sẵn một ít
tiền.”

Im lặng.
“Em sẽ trả lại anh sau.”
Morgan bật cười, nhẹ nhõm, bảo, “Cậu sẽ làm thế nào để trả, Tom?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.