LÂU ĐÀI SÓI - Trang 196

“Thỉnh thoảng tôi thấy nhà vua cũng cười. Còn tiểu thư thì sao, thưa cô?

Trong tình cảnh của cô bây giờ? Như cô tự nhận thấy?”

Một cái lườm ra sau vai. “Ta cho là hiếm khi. Cười ấy. Nếu ta suy nghĩ.

Nhưng đã lâu rồi ta không suy nghĩ gì.”

“Cuộc đời cô đã đến nỗi thế cơ à.”
Những mảnh vụn, lá khô và cuống lá, rơi xuống trên váy cô ta. Anne nhìn

chăm chăm ra ngoài ngày đương sớm.

“Để tôi nói thế này,” anh nói. “Từ khi đức hồng y tôi bị hạ bệ, cô thấy sự

nghiệp của mình tiến triển được nhiều không?”

“Không chút nào.”
“Không ai hiểu biết về mọi vấn đề của các xứ Cơ Đốc giáo được như đức

hồng y tôi. Không ai thân thiết với nhà vua hơn được. Hãy nghĩ xem ngài sẽ là
chỗ dựa chắc chắn cho cô như thế nào, thưa tiểu thư Anne, nếu cô giúp xóa đi
những hiểu lầm hiện nay và để ngài có lại được ân sủng của hoàng thượng.”

Cô ta không trả lời.
“Hãy nghĩ xem,” anh nói. “Ngài là người duy nhất ở Anh có thể giúp tiểu

thư đạt được điều mình cần.”

“Được lắm. Trình bày vấn đề của ông ấy đi. Ông có năm phút.”
“Tôi có thể thấy là tiểu thư thực sự bận rộn.”
Anne nhìn anh vẻ khó chịu, và nói bằng tiếng Pháp. “Ông biết gì về chuyện

ta bận rộn đến mức nào?”

“Thưa tiểu thư, chúng ta sẽ nói chuyện này bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp?

Hoàn toàn theo lựa chọn của cô. Nhưng hãy chọn rõ thứ này hay thứ kia, được
không?”

Bằng khóe mắt anh nhận thấy một cử động ở phía kia; con bé thập thò đã

ngẩng mặt lên. Con bé xanh xao và không có gì nổi bật; trông nó thảng thốt.

“Không có vấn đề gì với ông chứ?” Anne nói.
“Không.”
“Được lắm. Tiếng Pháp.”
Anh nói lại một lượt với cô ta: Đức hồng y là người duy nhất có thể khiến

giáo hoàng đưa ra một phán quyết có lợi. Ngài là người duy nhất có thể giải
thoát cho lương tâm của nhà vua, khiến cho lương tâm ấy được trong sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.