LÂU ĐÀI SÓI - Trang 199

toàn giữ kẽ; làn da nó mịn đến mức như nhìn xuyên qua được. “Phu nhân
Carey,” cô bé bảo, “tiểu thư Anne muốn gặp bà.”

Con bé xướng tên hai người như thể nó đang giới thiệu hai con gián với

nhau.

Mary buột miệng kêu, “Ôi, lạy các thánh!” Rồi quay gót, hất tung cái đuôi

váy ở đàng sau một cách tự nhiên thuần thục.

Anh ngạc nhiên thấy đứa nhỏ gái xanh xao kia đón ánh nhìn của anh; sau cái

lưng Mary Boleyn đang chạy vào, con bé ngước mắt lên phía Cao Xanh.

Anh rời bước - đi qua tám gian tiền sảnh để về với phần ngày còn lại - biết
rằng Anne đã bước ra chỗ để cho anh thấy được, ánh buổi mai viền sáng dọc
nét cổ cô ta. Anh nhìn thấy đường vòng cung lông mày mỏng tanh, nụ cười, cái
quay đầu trên cổ dài thanh mảnh. Anh thấy sự nhanh nhẹn, trí tuệ và sự khắt
khe của cô ta. Anh không nghĩ cô ta sẽ giúp đức hồng y, nhưng đưa ra lời yêu
cầu thì mất gì chứ? Anh nghĩ, đây là đề nghị đầu tiên ta đặt ra với ả; có lẽ chưa
phải đề nghị cuối cùng.

Có một thoáng ngắn ngủi Anne đã dồn sự chú tâm vào anh: ánh nhìn xiên

tăm tối. Nhà vua cũng rất biết cách nhìn; đôi mắt xanh, với ánh dịu mềm lừa
mị. Hai người họ nhìn nhau cũng theo lối ấy chăng? Hay theo cách nào đó
khác? Trong một khoảnh khắc anh vụt hiểu ra; nhưng rồi lại thấy vẫn như chưa
hiểu. Anh đứng bên một cửa sổ. Một đàn sáo đá đậu giữa đám chồi đen trên
một cái cây trơ trụi. Rồi, tựa như những chồi đen ấy nở ra, đàn chim tung cánh;
chúng bay liệng và kêu ríu ran, khuấy động mọi thứ, bầu không khí, những đôi
cánh, những nốt nhạc đen. Anh dần nhận ra anh đang dõi theo chúng với niềm
khoan khoái: rằng có gì đó đã hầu tuyệt diệt, một cử chỉ chớm hướng về tương
lai, sẵn sàng đón đợi mùa xuân; anh đang trông ngóng với chút tuyệt vọng liều
lĩnh đến lễ Phục sinh, thời điểm cuối tuần Chay, kết thúc thời kỳ sám hối. Có
một thế giới ở bên kia cái thế giới tối đen này. Một thế giới của mọi sự có thể.
Một thế giới nơi Anne có thể là hoàng hậu cũng là thế giới nơi Cromwell có
thể là Cromwell. Anh vụt trông thấy cái thế giới ấy; rồi lại không thấy được
nữa. Khoảnh khắc thoáng qua. Nhưng cái thấy thì không thể lấy lại được.
Người ta không thể trở lại cái thời khắc đã sống qua.

Trong tuần Chay vẫn có những người hàng thịt chịu bán thịt bò cho ta, chỉ cần
biết chỗ mà tìm đến. Ở Tu viện Austin Friars, anh xuống nói chuyện với nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.