LÂU ĐÀI SÓI - Trang 205

với Henry Tudor. Điệu nồng nhiệt kiểu cách khiến người ông ta co rút lại bên
trong y phục. Henry chào bọn họ thân ái. Nhà vua nói ngày hôm nay thật kỳ
diệu và thế giới cũng tuyệt vời không kém. Ngài xoay vòng vòng quanh phòng,
hai tay dang rộng, ngâm vài câu thơ ngự chế. Ngài sẽ nói về bất cứ chuyện gì
trừ chuyện đức hồng y. Chán nản, Norfolk mặt mũi đỏ sậm lại, bắt đầu càu
nhàu. Bãi chầu, họ cùng lui ra. Henry gọi, “Ồ, Cromwell...”

Anh và công tước liếc nhìn nhau. “Nhân danh Thánh lễ...” công tước làu

bàu.

Anh để một tay ra sau lưng, ra dấu, “tạm biệt, ngài Norfolk, tôi sẽ gặp ông

sau.”

Henry đứng khoanh tay, mắt nhìn xuống đất. Nhà vua không nói gì cho tới

lúc anh, Cromwell, tới gần. “Một ngàn bảng nhé?” Henry thì thầm.

Anh toan nói rằng “đó sẽ là khoản mở đầu cho mười ngàn bảng, là khoản

tiền mà, theo tất cả những gì thần biết và thần tin, ngài đã nợ đức hồng y xứ
York từ cả thập niên nay.”

Dĩ nhiên anh đã không nói thế. Vào những khoảnh khắc thế này đây, Henry

đợi kẻ cầu xin quỳ xuống - công tước, bá tước, thứ dân, to nhỏ, trẻ già. Anh
quỳ; vết sẹo kéo căng; ít có ai trong chúng ta, đến cỡ tứ tuần, mà không mang
thương tích.

Nhà vua ra hiệu, anh có thể đứng lên. Ngài nói thêm, giọng tò mò, “Công

tước xứ Norfolk tỏ nhiều dấu hiệu thân tình và ưu ái ngươi đấy.”

Đặt bàn tay lên vai, ý nhà vua chỉ cái phút xúc động bất ngờ mà bàn tay

công tước dựa vào xương thịt kẻ thứ dân. “Ngài công tước rất cẩn thận duy trì
mọi dấu hiệu phân biệt đẳng cấp.” Henry có vẻ nhẹ nhõm.

Một ý nghĩ bất nhẫn lẻn vào đầu anh: sẽ thế nào nếu ngài, Henry Tudor,

bỗng đau yếu và gục dưới chân tôi? Tôi có được phép đỡ ngài dậy không, hay
tôi phải gọi một ông bá tước đến làm việc đó? Hay một giám mục?

Henry bỏ đi. Ngài quay lại và nói, thấp giọng, “Mỗi ngày ta đều nhớ đức

hồng y xứ York.” Ngừng một chút. Nhà vua thì thầm, “hãy lấy tiền đi với lời
chúc lành của chúng ta. Đừng nói với công tước. Đừng nói với ai cả. Hãy bảo
chủ nhân của ngươi cầu nguyện cho ta. Nói với ngài đây là điều tốt nhất ta có
thể làm được.”

Anh nói lời cảm tạ, vẫn trong tư thế quỳ, lời cảm tạ hùng hồn và dào dạt.

Henry nhìn anh ánh mắt trống trải và nói, “Chúa lòng lành, thầy Cromwell,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.