LÂU ĐÀI SÓI - Trang 212

“Thần chưa từng nhận được gì từ đức hồng y ngoài sự tử tế. Lẽ nào thần lại

không vậy?”

“Và ngươi không có người chú nào khác,” nhà vua nói. “Công tước Suffolk

hỏi ta, cái ngữ ấy là dòng giống nào? Ta bảo ông ấy rằng có các nhà Cromwell
ở Leicestershire, Northamptonshire - các lãnh chúa, hoặc đã có thời là lãnh
chúa. Ta cho rằng ngươi thuộc về một chi không may mắn của họ ấy?”

“Thưa không phải.”
“Có thể ngươi không biết về nguồn gốc dòng dõi nhà ngươi. Ta sẽ cho các

sứ giả đi hỏi xem.”

“Bệ hạ thật rộng lượng. Nhưng các sứ giả đó sẽ khó mà thành công.”
Nhà vua có vẻ bị chạm nọc. Anh không biết lợi dụng lời mời chào này: một

dòng dõi, cho dù chẳng đáng bao lăm. “Đức hồng y nói với ta ngươi xưa là trẻ
mồ côi. Ông ấy bảo ngươi được nuôi nấng trong tu viện.”

“À, đấy là một trong những chuyện kể linh tinh của đức hồng y.”
“Ông ấy kể cho ta câu chuyện linh tinh sao?” Một loạt sắc diện nối nhau vụt

qua trên gương mặt nhà vua: bực bội, buồn cười, ước muốn nhớ về một quá
vãng. “Ta cho rằng ông ấy làm thế thật. Ông ấy bảo ngươi đem lòng căm ghét
những kẻ sống cuộc đời tu hành. Thế nên ông ấy thấy ngươi siêng năng trong
những công việc của ông ấy.”

“Đó không phải là lý do.” Anh nhìn lên. “Thần được phép nói chứ ạ?”
“Ô, vì Chúa lòng lành,” Henry kêu lên. “Ta ước gì có ai nói.”
Anh giật mình. Rồi anh hiểu. Henry cần một cuộc trò chuyện, bất cứ chuyện

gì. Chuyện gì không dính đến ái tình, đến săn bắn, hay chiến tranh. “Bây giờ
Wolsey đã đi rồi, chẳng có nhiều đề tài mà nói nữa; trừ phi ta muốn nói với
một tu sĩ có hạng nào đấy.” Và nếu ngài cho đòi một giáo sĩ thì cuộc chuyện
trò sẽ quay về cái gì? “Về tình yêu; về Anne; về những thứ ta muốn mà không
thể có được.”

“Nếu bệ hạ hỏi thần về các thầy tu, thần sẽ nói bằng kinh nghiệm, không

thành kiến, và dù thần không hề nghi ngờ rằng có một số cơ sở được quản trị
tốt, thần lại có kinh nghiệm về sự lãng phí và đồi bại. Thần xin gợi ý với bệ hạ
được không, nếu ngài muốn xem một cuộc diễu hành của bảy trọng tội, bệ hạ
đừng tổ chức một vũ hội hóa trang trong triều mà hãy viếng thăm một tu viện
mà không báo trước? Thần từng thấy những tu sĩ sống như đại quý tộc, nhờ sự
cung phụng của dân nghèo là những người thích mua phước lành hơn mua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.