LÂU ĐÀI SÓI - Trang 229

Mary Shelton đang theo hầu; cô ta ngẩng lên, cười làm dáng. Anne trông

lộng lẫy trong chiếc áo choàng mặc đêm bằng lụa sẫm. Tóc buông xõa, đôi bàn
chân thon thả để trần trong đôi dép ngủ. Anne ngồi ủ rũ trong một chiếc ghế,
tựa như ngày dài đã dốc hết tinh lực trong người cô ta. Tuy nhiên, khi ngẩng
nhìn lên, đôi mắt của cô ta vẫn bắn ra những tia sáng, thù nghịch. “Ông đã ở
đâu vậy.”

“Utopia.”
“Ồ.” Cô ta quan tâm. “Có chuyện gì nào?”
“Phu nhân Alice có một con khỉ nhỏ ngồi trên đầu gối tại bàn ăn.”
“Ta ghét mấy thứ đó.”
“Tôi biết tiểu thư không ưa.”
Anh bước quanh trong phòng. Anne để cho anh xử sự như ngang hàng với

cô ta, trừ phi bất chợt, một cách thô bạo cô ta nắm lại vai trò của người ta-sẽ-
là-hoàng-hậu, quở trách anh. Cô ta ngắm nghía đầu mũi dép của mình. “Người
ta nói Thomas More có tình ý với đứa con gái của ông ta.”

“Tôi nghĩ có thể họ đúng.”
Anne cười rinh rích. “Con bé xinh không?”
“Không. Dù vậy lại có học.”
“Bọn họ có nói gì về ta không?”
“Trong nhà đó họ không hề nói đến tiểu thư.” Anh nghĩ, ta thì muốn nghe

nhận định của Alice.

“Thế đã nói chuyện gì?”
“Những lầm lỗi và ngốc nghếch của đàn bà.”
“Ta cho là ông cũng tham gia chứ? Dù sao, vậy cũng đúng. Hầu hết đàn bà

đều ngu ngốc. Và xấu xa. Ta từng thấy cả. Ta sống trong đám nữ lưu quá lâu.”

Anh nói, “Norfolk và thân sinh của cô đang bận gặp gỡ các sứ thần. Pháp,

Venice, người của Hoàng đế - chỉ trong hai ngày vừa qua.”

Anh nghĩ, họ đang bàn bạc cho đức hồng y ta vào bẫy. Ta biết chứ.
“Ta không ngờ ông đủ sức có được thông tin tốt như vậy. Dù người ta nói

ông đã chi cả ngàn bảng vào việc của hồng y.”

“Tôi trông đợi sẽ thu lại được khoản đó. Chỗ này chỗ khác.”
“Ta cho là nhiều người sẽ mang ơn ông. Nếu họ nhận được bổng lộc từ đất

đai của hồng y.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.