LÂU ĐÀI SÓI - Trang 234

Anh nói, “Sao anh không đến trường của chúng tôi? Ý tôi là Đại học Hồng

y? Đức cha rất lấy làm tiếc vì anh không tới. Chúng tôi hẳn đã khiến anh được
thoải mái.”

“Ta nghĩ ông ấy muốn lâu dài hơn,” Anne nói, cười khẩy. “Nhưng với lòng

tôn kính, tiểu thư Anne, nhà vua có ý nói với tôi rằng ngài sẽ lấy trường
Oxford.” Anh cười. “Vậy có lẽ trường sẽ được gọi tên theo tên cô chăng?”

Sáng hôm đó Anne đeo cây thánh giá với sợi xà tích vàng. Thỉnh thoảng cô

ta lại đưa mấy ngón tay giật sợi xà tích một cách nóng nảy, rồi lại thu tay về
trong ống tay áo. Cái thói quen ấy ở cô ta rõ đến mức mọi người cho rằng cô ta
che giấu gì đó, một dị tật chẳng hạn; nhưng anh nghĩ chỉ là cô ta không muốn
phô bàn tay mình ra. “Cậu Norfolk nói Wolsey đi đâu cũng có đội vũ trang tám
trăm người theo sau. Người ta nói ông ấy có giữ những bức thư của Katherine -
có đúng vậy không? Người ta nói Rome sẽ ban hành một đạo dụ bảo nhà vua
tránh xa ta.”

“Đấy sẽ là một sai lầm hiển nhiên về phía Rome,” Cranmer nói.
“Đúng thế đấy. Bởi ngài sẽ không nghe lời. Vua của Anh, ngài có phải là

một cha xứ quèn đâu? Có phải trẻ con đâu? Chuyện này không có ở nước
Pháp; vua bên họ đặt tăng lữ dưới quyền ông ta. Thầy Tyndale nói, ‘Một nước
không thể có hai vua, hai luật lệ, đó là ý Chúa.’ Ta đã đọc cuốn sách của thầy
ấy, cuốn Đức vâng phục của một người Cơ Đốc. Chính ta đã đưa cho nhà vua
xem và đánh dấu vào những đoạn văn liên quan đến thẩm quyền của ngài.
Thần dân phải vâng phục vua của mình như vâng phục Chúa của mình; ta hiểu
như thế đúng không? Giáo hoàng sẽ hiểu ra địa vị của ông ta.”

Cranmer nhìn cô ta với nụ cười nửa miệng; cô ta như đứa trẻ được ta dạy

đọc chữ, làm ta lóa mắt với cái năng khiếu chợt lộ.

“Khoan đã,” cô ta nói, “ta có cái này cho các ông xem.” Cô ta đưa mắt gọi.

“Phu nhân Carey...”

“Ôi, tôi xin,” Mary bảo. “Đừng đem nó ra rêu rao.”
Anne búng tay. Mary Boleyn tiến ra chỗ sáng, mái tóc vàng lóa lên. “Đưa

đây,” Anne nói. Đó là một tờ giấy và cô ta mở ra. “Ta tìm thấy cái này trong
giường ngủ của ta, các ông có tin không? Chuyện thế này, một hôm buổi tối
con ranh mặt búng ra sữa kia giở tấm vải trải giường ra nhặt được, mà tất nhiên
có hỏi nó cũng chẳng biết được gì, chỉ nhác nhìn đến nó là nó khóc rồi. Nên ta
không biết ai đã bỏ vào đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.