LÂU ĐÀI SÓI - Trang 242

thành, trong thực tế. Anh ta đã nghĩ có thể tìm được một chân thư ký cho quý
ông nào đó, hoặc làm gia sư, hoặc có thể kiếm sống bằng ngòi bút, song tất cả
những dự tính ấy đều đã vô ích. Anh ta nghĩ có thể hai vợ chồng phải rời khỏi
Cambridge, thậm chí khỏi Anh, nhưng cuối cùng đã không phải đi đâu. Anh ta
đã hy vọng ai đó trong số thân thích sẽ giúp anh ta đôi chút, trước khi đứa bé ra
đời: nhưng khi Joan chết trong lúc lâm bồn thì không ai có thể làm gì được cho
anh ta, không gì nữa cả. Nếu đứa bé sống được thì tôi còn vớt vát được gì đó.
Chuyện đã thế, ai còn biết nói gì với tôi. Người ta không biết nên an ủi tôi vì
vợ tôi mất hay chúc mừng tôi vì Đại học Jesus nhận tôi trở lại. Tôi nhận giáo
phẩm; sao lại không đây? Tất cả những thứ kia, cuộc hôn nhân của tôi, đứa con
tôi nghĩ mình sẽ có, các đồng nghiệp của tôi dường như xem là một loại tính
toán sai lầm. Như lạc lối giữa rừng sâu. Anh về được đến nhà rồi thì không bao
giờ nghĩ đến nữa.”

“Trên đời cũng có những người lạnh lùng kỳ lạ. Đấy là các giáo sĩ, tôi nghĩ

thế. Xin thứ lỗi. Tự rèn luyện để tránh những tình cảm con người tự nhiên. Tất
nhiên là họ có ý tốt.”

“Đó không phải là điều lầm lỡ. Chúng tôi đã chung sống với nhau được một

năm. Mỗi ngày tôi đều nghĩ đến cô ấy.”

Cửa mở; Alice mang đèn vào. “Đây là con gái anh à?”
Thay vì giải thích về gia đình mình, anh bảo, “Đây là Alice yêu quý của tôi.

Có phải việc của con đâu, Alice?”

Con bé nhún mình, hơi khuỵu gối về phía giáo sĩ. “Không ạ, nhưng Rafe và

mọi người muốn biết các thầy nói chuyện gì mà lâu thế. Bọn họ đang đợi xem
liệu có thư tín gì chuyển tới đức hồng y đêm nay không. Jo đang đứng cầm sẵn
kim chỉ rồi.”

“Hãy bảo mọi người ta sẽ tự tay viết, và chúng ta sẽ gửi đi vào ngày mai. Jo

đi ngủ được rồi.”

“Ôi, bọn con không đi ngủ. Bọn con đuổi mấy con chó săn của Gregory

chạy ngược xuôi trong sảnh ầm ĩ đến mức người chết cũng phải thức dậy.”

“Ta có thể hiểu vì sao các con chưa muốn thôi.”
“Vâng, tuyệt lắm ạ.” Alice nói. “Bọn con cư xử cứ như mấy cô hầu rửa bát

và sẽ không ai muốn lấy bọn con. Nếu bà Mercy hồi con gái mà như chúng con
bây giờ thì bà sẽ ăn cốc đầy đầu đến chảy máu ra đằng tai.”

“Thời ấy chúng ta sống hạnh phúc,” anh bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.