LÂU ĐÀI SÓI - Trang 246

tộc; ngài bắn cung như một quý tộc tay chơi, mà ngài lại đường đường là một
ông vua.

Nhà vua bảo, “ngươi có cánh tay vững con mắt tốt đấy.” Anh nói, vẻ khinh

khoái, “ồ, khoảng cách thế này có gì đâu. Chủ nhật nào chúng tôi cũng thi đấu,
cùng các gia nhân nhà tôi. Chúng tôi đi lễ ở nhà thờ thánh Paul rồi đi ra khu
Moortields, ở đấy chúng tôi gặp các bạn bè bên phường hội rồi cùng đi tiêu
diệt đám hàng thịt với hàng tạp hóa, và rồi bọn tôi cùng nhau ăn tối. Bọn tôi có
những trận đấu kinh khủng với cánh buôn rượu...”

Henry quay sang anh, vẻ phấn khích bất ngờ: “nếu ta đi với các ngươi một

tuần thì sao? Nếu ta cải dạng để đi? Đám thứ dân kia chắc sẽ thích chứ, phải
không? Ta sẽ bắn ở bên phía ngươi. Một vị vua thỉnh thoảng cũng nên lộ mình,
ngươi không cảm thấy sao? Việc đó vui đấy, đúng không?”

Không vui lắm đâu, anh nghĩ. Anh không dám đoan chắc nhưng anh nghĩ

Henry ứa nước mắt. “Chắc chắn chúng ta sẽ thắng thôi,” anh nói. Đó là điều
mà người ta sẽ bảo với một đứa trẻ con. “Đám buôn rượu chắc sẽ rống lên như
bầy gấu.”

Trời bắt đầu mưa lâm thâm, và khi bọn họ đi về phía những tán cây che,

bóng lá tỏa xuống gương mặt nhà vua. Nhà vua nói, “Anne dọa sẽ bỏ ta. Cô ấy
nói rằng còn có những người đàn ông khác và cô ấy đang phí hoài tuổi trẻ.”

Norfolk, hoảng kinh, ấy là vào tuần cuối tháng Mười năm 1530: “Nghe này.
Ông bạn ở đây,” ông ta vung ngón tay, một cách thô lỗ, chỉ vào Brandon - đã
quay lại triều, dĩ nhiên hắn ta quay lại rồi - “gã đó kìa, mới vài năm trước, đánh
nhà vua một đòn nguy hiểm trên trường đấu, suýt nữa thì giết chết ngài. Henry
đã không hạ giáp che mặt, chỉ có Chúa mới biết vì sao - nhưng chuyện như vậy
vẫn xảy ra. Quý ông đây đưa ngọn giáo - bum! - vào mũ sắt của nhà vua, và
ngọn giáo gãy đôi - cách mắt ngài một phân, chỉ một phân.”

Norfolk gắng sức diễn tả lại đến mức đau cả một bên tay. Nhăn mặt, nhưng

giận dữ, hăng hái, ông ta tố thêm. “Một năm sau đó, Henry đuổi theo con chim
ưng - đấy là vùng đất chằng chịt, bằng phẳng, khó lường, các vị biết đó - ngài
chạy tới một con mương, ngài chống một cây sào để phóng qua, cái của nợ ấy
gãy, nó mục cả rồi, và thế là hoàng thượng ngã sấp mặt trong nước và bùn lấp
xấp, và nếu không có tên hầu nào đó túm lấy ngài kéo ra, à, thưa các quý ông,
ta nghĩ đến mà rùng mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.