LÂU ĐÀI SÓI - Trang 247

Anh nghĩ thế là câu hỏi đó đã có câu trả lời. Trong lúc hiểm nguy, người ta

có thể kéo nhà vua lên. Vớt ông ấy ra. Sao cũng được.

“Thử nghĩ xem nếu ngài chết?” Norfolk bảo. “Giả sử một cơn sốt đem ngài

đi hoặc ngài ngã ngựa gãy cổ? Rồi thì sao? Đến lượt đứa con hoang của ngài,
Richmond à? Ta không có gì phản đối cậu ta, cậu ta là một gã trai rất được, và
Anne nói ta nên gả con gái Mary của ta cho cậu ta, Anne không điên, nó bảo,
làm sao để bất cứ nơi nào nhà vua nhìn đến cũng phải có một người nhà
Howard. Giờ ta không cãi cọ gì với Richmond, trừ việc cậu ta là con ngoài giá
thú. Cậu ta có trị vì được không? Các vị hãy tự hỏi mình câu đó đi. Nhà Tudor
đã giành được vương miện như thế nào? Bằng tước hiệu ư? Không. Bằng sức
mạnh ư? Chính xác là vậy. Nhờ ơn Chúa họ luôn thắng trận. Tiên vương, ngài
có một quả đấm mà anh đi xa hàng dặm còn chưa gặp được, ngài có những
quyển sổ lớn để ngài ghi vào đó những mối thù hận và rồi tha thứ, bỏ qua, khi
nào vậy? Không bao giờ! Đó là cách một người cai trị, thưa các thầy.” Ông ta
quay về phía thính giả, với những viên cố vấn đang chờ đợi và theo dõi, với
các quý ông của triều đình và của phòng ngủ; với Henry Norris, với người bạn
của anh ta William Brereton, với thái sư Gardiner; với, một cách ngẫu nhiên,
như đúng rồi, Thomas Cromwell, người bây giờ ngày càng có mặt thường
xuyên ở những nơi anh ta không nên có mặt. Ông ta nói, “Tiên vương sinh con
đẻ cái, và bởi ý trời ngài sinh được các con trai. Nhưng khi Arthur chết, lắm kẻ
ở châu Âu mài gươm, và đám ấy mài gươm để cắt xẻ vương quốc này. Henry
bây giờ ấy, vẫn còn là đứa trẻ, chín tuổi. Nếu tiên vương không gắng gượng
thêm vài năm nữa, các cuộc chiến tranh hắn đã lại bùng ra ở khắp nơi. Một đứa
trẻ không thể giữ được Anh quốc. Còn một đứa con hoang? Xin Chúa cho ta
sức mạnh! Và lại tháng Mười một rồi!”

Không thể chê trách những điều mà công tước nói. Anh hiểu hết những điều

đó; ngay cả tiếng kêu thống thiết cuối cùng, bật ra từ quả tim của công tước.
Tháng Mười một đây, và một năm đã trôi qua kể từ khi Howard và Brandon
bước vào Cung York và đòi đức hồng y nộp chìa khóa thư phòng, và tống ngài
ra khỏi nhà ngài.

Im lặng bao trùm. Rồi có người ho hắng, có người thở dài. Ai đó - có lẽ là

Henry Norris - cười. Chính là anh ta lên tiếng. “Nhà vua có một người con
trong giá thú.”

Norfolk quay lại. Mặt ông ta đỏ lên, lốm đốm tím xanh. “Mary à?” ông ta

nói. “Nhóc lùn tịt ấy à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.