LÂU ĐÀI SÓI - Trang 258

Công tước Norfolk đi quanh sảnh cười như bị cù, “Cái này hay đấy chứ, hả?

Đủ hay để in ra được đấy! Nhân danh Thánh lễ, ta sẽ làm vậy! Ta sẽ in nó ra,
để ta mang về nhà, và để đến Giáng sinh chúng ta có thể diễn lại lần nữa.”

Anne ngồi đó cười, chỉ trỏ, vỗ tay. Anh chưa bao giờ thấy cô ta như thế này:

vẻ mặt say sưa, bừng sáng. Henry ngồi như hóa đá bên cô ta. Thỉnh thoảng
ngài cũng cười, nhưng anh nghĩ nếu lại gần hơn người ta có thể thấy vẻ lo sợ
trong ánh mắt nhà vua. Kẻ đóng vai hồng y lăn lộn trên sàn, đạp tứ tung vào
bọn quỷ, nhưng bọn này không buông tha, trong những bộ đồ bằng vải len đen,
chúng gào lên, “Nào, Wolsey, chúng ta phải điệu ông về hỏa ngục, vì chủ nhân
bọn ta là quỷ vương Beelzebub đang đợi ông dùng bữa.”

Khi cái đống đỏ sẫm đồ sộ ngóc được đầu lên hỏi, “ông ấy đãi rượu gì đấy?”

thì anh suýt vô ý bật cười. “Ta sẽ không uống rượu Anh đâu,” cái thây ma kia
tuyên bố: “Cũng không cái thứ nước đái lũ mèo nhà công tước Norfolk đái
vào.”

Anne reo lên đắc thắng; cô ta chỉ tay; cô ta chỉ vào ông cậu; tiếng ồn dâng

lên đến tận mái nhà cuộn vào với khói từ lò sưởi, những tiếng cười cợt và lảm
nhảm chuyện trò từ các bàn, tiếng hú gào từ hình hài giáo chủ béo ú. Không
đâu, chúng cam đoan với hồng y, vua quỷ là người Pháp, vậy là những tiếng hò
hét và huýt sáo và bài ca dậy lên. Mấy con quỷ lúc này tròng một cái thòng
lọng vào đầu cái hình hài hồng y. Chúng kéo cái thây đứng dậy, nhưng hắn
vùng vẫy chống cự. Những quả đấm tới tấp không hoàn toàn là đóng giả, và
anh nghe tiếng bọn chúng làu bàu vì bị thoi hộc cả hơi. Nhưng có tới bốn tên
treo cổ mà có một cái túi đỏ lớn vô nghĩa, bị ngộp thở, cào cấu; đám đông ở
dưới gào lên, “Thả nó xuống! Thả nó xuống còn sống cơ!”

Bọn diễn viên vung tay lên; chúng nhảy lui lại để cho hồng y giả rơi xuống.

Khi cái hình nộm đó lăn lộn trên sàn, hổn hển, bọn quỷ thọc những cái đinh ba
vào gã làm xổ ra những búi len đỏ dài ở trong ruột.

Hình nộm hồng y bật ra những tiếng chửi thề báng bổ. Gã đánh rắm, rồi

pháo hoa đột nhiên bắn lên từ các góc đại sảnh. Bằng khóe mắt, anh trông thấy
một người đàn bà bỏ chạy, một tay bưng lấy miệng; nhưng ông cậu Norfolk thì
hùng dũng đi đi lại lại, chỉ tay, “Xem đấy, đấy là ruột ông ta xổ ra đấy, bởi kẻ
treo cổ lẽ ra phải làm việc đó! Sao à, ta sẵn sàng trả tiền để được xem cảnh
này!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.