LÂU ĐÀI SÓI - Trang 259

Ai đó kêu lên, “Thật đáng xấu hổ, Thomas Howard, ông đã bán linh hồn ông

để xem Wolsey chết.” Nhiều cái đầu ngoảnh lại, và anh cũng ngoảnh lại,
nhưng không ai biết người vừa nói là ai; nhưng anh nghĩ ắt đó là, có lẽ là,
Thomas Wyatt? Mấy gã đóng quỷ sứ đã phủi bụi len trên người và trấn tĩnh lại.
Hét lên “Nào!” Chúng nhảy ào tới; hồng y bị kéo lê về địa ngục, cái nơi mà có
lẽ nằm đằng sau những tấm màn sân khấu ở bức tường lớn cuối sảnh.

Anh theo đám diễn viên ra đằng sau lớp màn. Mấy chú tiểu đồng chạy ra

mang khăn lau cho các diễn viên, nhưng đám quỷ sứ tràn vào xô dạt chúng
sang một bên. Ít nhất một thằng bé ăn cả một cái cùi chỏ vào mắt, và đánh rơi
chậu nước nóng lên chân. Anh nhìn những con quỷ giật bỏ mặt nạ, chửi thề và
ném vào một góc; anh quan sát chúng loay hoay tháo những bộ đồ giả trang nịt
sát người. Chúng quay sang nhìn nhau, cười cợt giúp nhau kéo những bộ trang
phục qua đầu. “Cứ như là áo của con Nhân Mã,” George Boleyn nói, trong lúc
Norris tháo áo cho y.

George hất đầu chỉnh lại mái tóc; làn da trắng của anh ta mẫn đỏ vì cọ xát

với len thô. George và Henry Norris là hai con quỷ tay, tóm hai tay của hồng y.
Bọn quỷ chân thì vẫn đang loay hoay cởi phục trang cho nhau. Đó là một gã trẻ
tên Francis Weston, và William Brereton, kẻ cũng như Norris đã đủ lớn để biết
điều phải quấy. Cả đám rõ ràng say sưa, đua nhau báng bổ, cười cợt, gọi mang
thêm khăn sạch - đến mức không gã nào nhận thấy có người đang quan sát
chúng, mà dù sao thì chúng cũng thây kệ rồi. Chúng tự vã nước lên mình và té
nước rửa cho nhau, lau sạch mồ hôi, giật lấy áo sơ mi trên tay các tiểu đồng,
choàng vội qua đầu. Rồi vẫn mang những bộ móng vuốt giả trang, các gã này
nghênh ngang bước ra để chào khán giả.

Ở giữa khoảng trống bọn chúng để lại, cái hình hài giả hồng y nằm ì chỏng

chơ, được lớp màn che khuất khỏi đại sảnh; có lẽ gã đang thiếp ngủ.

Anh đi đến bên cái đống đỏ lù lù. Dừng lại. Nhìn xuống. Chờ đợi. Gã diễn

viên hé một bên mắt. “Địa ngục đây hả,” hắn bảo. “Nếu tay người Ý có mặt ở
đây thì thành địa ngục thật đấy.”

Người chết trút bỏ mặt nạ. Chính là Sexton, gã hề: thầy Patch. Thầy Patch,

kẻ đã gào lên thảm thiết, một năm trước, khi bị lôi đi xa khỏi đức hồng y chủ
nhân của gã.

Patch chìa tay ra để anh giúp gã đứng lên, nhưng anh không cầm bàn tay đó.

Gã tự lồm cồm dậy, làu bàu rủa. Gã bắt đầu gỡ bỏ bộ giả trang màu đỏ, giật và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.