LÂU ĐÀI SÓI - Trang 297

ta càng cố sức nhìn họ càng đi xa hơn nhanh hơn. Anh cũng chưa bao giờ cho
rằng Liz Wykys sẽ nhìn từ trên thiên đường xuống mà mỉm cười với những gì
anh làm với chị gái của cô. Không, anh nghĩ, những gì ta đã làm là đẩy Liz vào
bóng tối; điều gì đó chợt hiện về, đó là điều Walter có lần bảo, rằng mẹ anh
thường cầu nguyện với một bức tượng thánh nhỏ bà mang theo trong gói từ
thời bà còn trẻ ở miền Bắc, và bà thường quay bức tượng đi trước khi vào
giường với ông. Walter đã kể, “lạy Chúa, Thomas, nếu ta không nhầm thì đó là
ông thánh Hạnh phúc chết tiệt, và mặt bà ấy xoay vào tường đúng cái đêm ta
có mày.”

Johane đi lại trong phòng. Căn phòng rộng rãi và đầy ánh sáng. “Tất cả

những thứ này,” cô nói, “những thứ chúng ta có bây giờ đây. Cái đồng hồ. Cái
rương mới kia mà anh bảo Stephen gửi về từ Flanders, cái rương chạm trổ
chim chóc hoa lá, chính tai em nghe anh nói với Thomas Avery, ‘ồ, cứ bảo với
Stephen ta muốn cái rương đó, không cần biết giá cả là bao nhiêu.’ Tất cả
những bức tranh vẽ những người mà chúng ta không biết, tất cả, em không biết
là gì, đàn luýt và sách nhạc, chúng ta chưa bao giờ biết đến, khi còn con gái em
cũng chưa quen soi gương, mà bây giờ ngày nào cũng soi. Và một cái lược,
anh đã cho em một cái lược ngà. Trước đây em chưa bao giờ có một cái lược
riêng. Liz thường tết tóc cho em rồi vén hết xuống dưới mũ trùm, rồi em bím
cho em ấy, và nếu bọn em không nhìn xem mình cần trông như thế nào thì sẽ
sớm có người bảo cho biết.”

Tại sao chúng ta ôm chặt đến như vậy những khắc nghiệt của thời đã qua?

Tại sao chúng ta tự hào đến thế vì đã chịu đựng các ông bố các bà mẹ chúng ta,
những ngày không lửa ấm, những ngày không thịt ăn, những mùa đông nghiệt
ngã và miệng lưỡi chua cay? Không phải là chúng ta đã được lựa chọn. Ngay
cả Liz, một lần thời họ còn trẻ, khi cô thấy anh lúc tảng sáng để sơ mi của
Gregory trước lửa cho ấm, ngay cả Liz cũng đã nói gay gắt, “đừng làm thế, rồi
ngày nào nó cũng đợi.”

Anh bảo, “Liz - anh muốn nói, Johane...”
Anh rất hay làm vậy, nét mặt cô nói thế.
“Anh muốn tử tế với em. Hãy nói xem anh có thể cho em cái gì.”
Anh chờ đợi cô hét lên, như phụ nữ vẫn làm, “anh nghĩ anh mua được tôi

sao,” nhưng cô không cất tiếng, cô lắng nghe, và anh nghĩ cô bị mê hoặc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.