LÂU ĐÀI SÓI - Trang 298

gương mặt cô chăm chú, đôi mắt cô không rời anh, khi cô biết những lý thuyết
của anh về những gì có thể mua được bằng tiền.

“Trước kia có một người đàn ông ở Florence, một thầy dòng, là Fra

Sayonarola, ông ta dụ được mọi người nghĩ vẻ đẹp là tội lỗi. Một số người cho
rằng ông ta là thầy phù thủy và họ bị ông ta mê hoặc suốt một mùa, họ đốt lửa
trên đường phố và ném vào đó mọi thứ họ ưa thích, mọi thứ họ đã làm ra hay
sản xuất ra để bán, những súc lụa, vải đũi mà mẹ họ thêu dành để trải giường
cưới cho họ, những tập thơ thủ bút của các nhà thơ, trái phiếu và di chúc, sổ
thu tô, bằng khoán, chó mèo, áo sơ mi đang mặc trên người, nhẫn trên tay, phụ
nữ quẳng mạng che mặt vào đó, và em có biết điều tồi tệ nhất là gì không,
Johane - họ ném vào lửa cả những chiếc gương soi. Vậy là họ không còn có
thể tự thấy mặt mình và biết được mình khác như thế nào với thú ngoài đồng
và các sinh linh gào thét trên giàn thiêu. Và khi đã đốt cháy hết gương họ quay
về với ngôi nhà trống rỗng, nằm dưới sàn nhà vì giường đã đốt hết, và khi thức
dậy sáng hôm sau mình mẩy họ đau đớn vì sàn nhà cứng, chẳng có bàn để ngồi
ăn sáng vì bàn đã đem đốt những đống lửa ngoài trời, không có ghế để ngồi vì
ghế đã bị chẻ vụn hết, và không có bánh mì vì thợ làm bánh đã quẳng vào lửa
cả chậu, men, bột mạch bột mì và khuôn. Em biết điều tệ nhất là gì không? Họ
đang tỉnh táo. Tối qua họ đã lấy rượu ra...” Anh xoay tay, bắt chước người rót
thứ gì vào lửa. “Nên họ tỉnh táo và đầu óc sáng sủa, nhưng nhìn quanh thì
chẳng còn gì để ăn, chẳng có gì để uống và chẳng còn gì để ngồi lên.”

“Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất. Anh đã nói những chiếc gương là điều tệ

nhất. Không còn có thể tự soi mình.”

“Đúng rồi. Ừ, anh nghĩ vậy. Anh hy vọng luôn luôn có thể tự nhìn vào mặt

mình. Và em, Johane ạ, em cũng nên luôn luôn có một chiếc gương tốt để thấy
chính em. Bởi em là một người phụ nữ đáng ngắm nhìn.”

Ta có thể viết được một bài sonnet, Thomas Wyatt có thể viết cho nàng một

bài sonnet, nhưng không thể tạo nên được hiệu quả này... Cô quay đi, nhưng
qua lớp mạng mỏng tang anh có thể thấy làn da cô ửng lên. Bởi vì phụ nữ sẽ
dụ hoặc: nói em nghe, nói em nghe điều gì đi, nói xem anh nghĩ gì; và anh đã
nói rồi.

Họ chia tay nhẹ nhàng. Thậm chí họ tránh cả một lần cuối nhắc về những

ngày đẹp đẽ đã qua. Mà thực sự không phải họ chia lìa, nhưng bây giờ họ theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.