LÂU ĐÀI SÓI - Trang 299

những cách khác nhau. Mercy bảo, “Thomas à, khi nào anh thấy lạnh lẽo hay
nặng nề quá thì chính anh phải nói ra nhé.”

Nhà cửa trở lại êm ả, bình lặng. Những xáo trộn trong thành phố bị bỏ lại

bên ngoài cánh cổng; anh cho mua thêm ổ khóa, mua thêm xích. Jo mang cho
anh một quả trứng Phục sinh. “Thưa dượng, chúng con dành quả này cho
dượng.” Đó là một quả trứng trắng không có đốm. Không trang trí gì đặc biệt,
ngoài một lọn quăn, màu vỏ hành tây, thò ra dưới một cái vương miện đặt lệch.
Anh chọn quân vương của mình và anh biết đấy là gì: hay anh có biết không?

Đứa trẻ nói, “Mẹ con nhắn: hãy bảo với dượng, về quà cho mẹ, mẹ thích

một chén uống nước làm bằng vỏ trứng con sư điểu. Đấy là loài sư tử đầu chim
và có cánh; loài đó chết hết rồi, nên cậu không thể tìm được nữa đâu.”

Anh bảo, “Hỏi xem mẹ con muốn cái chén đó màu gì.”
Jo hôn chụt lên má anh.
Anh nhìn vào kính cửa và toàn bộ căn phòng sáng sủa hiện lên trong mắt

anh: đàn luýt, các bức chân dung, màn lụa. Trước kia ở Rome có một chủ nhà
băng tên là Agostino Chigi. Tại Siena nơi anh ta xuất thân, dân chúng vẫn đinh
ninh anh ta là người giàu nhất thế giới. Khi giáo hoàng đến chơi và dùng bữa,
Agostino đãi tiệc ngài với những chiếc đĩa bằng vàng. Rồi quang cảnh sau tiệc
trước mắt ông ta - các vị hồng y no nê phè phởn nằm ườn, bỏ lại hàng đống
bừa bộn, những miếng xương gặm dở và xương cá, vỏ cam và vỏ sò hun khói -
và ông ta bảo, vứt hết đi, đỡ công rửa dọn.

Khách khứa ném đĩa ăn qua cửa sổ rơi thẳng xuống sông Tiber. Những chiếc

khăn bàn loang lổ bay theo, trong lúc những chiếc khăn ăn trắng phấp phới
giống như lũ mòng biển tham ăn ngụp xuống tìm những miếng rơi vãi. Những
tràng cười La Mã ngật ngưỡng tuôn vào đêm La Mã.

Chigi đã giăng lưới sẵn hai bên bờ sông, và thuê thợ lặn chực sẵn thu lượm

bất cứ thứ gì quăng ra. Một tên gia nhân tin cẩn tinh mắt của ông ta đã đứng
sẵn bên bờ sông khi trời rạng sáng, kiểm tra các món đồ theo danh mục, mỗi
món mò lên được lại lấy kim chọc một lỗ vào bảng kê.

Năm 1531: mùa hè có sao chổi xuất hiện. Trong ánh hoàng hôn ngưng đọng
mãi, dưới vành trăng non đang mọc và ánh sáng của ngôi sao lạ, hai quý ông
mặc áo khoác dài đen khoác tay nhau dạo bước trong vườn, bàn về sự cứu rỗi.
Đó là Thomas Cranmer, Hugh Latimer, các linh mục và thầy ký từng làm cho
nhà Anne nhưng đã rời bỏ nơi đó và dạt đến Tu viện Austin Friars theo ngọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.