năm liền. Cuộc cướp phá thành Rome đã được tiên đoán, cả chục năm trước
khi sự kiện này xảy đến, thông qua những tiếng binh đao trận mạc trong không
trung và dưới lòng đất: cuộc đụng độ của những đội quân vô hình, sắt thép
khua, và phảng phất tiếng kêu khóc của những kẻ hấp hối. Bản thân anh không
có mặt ở Rome để nghe được âm thanh đó, nhưng anh đã gặp nhiều người kể
rằng họ có người bạn biết người đã nghe thấy.
Anh nói, “Được rồi, nếu anh có thể trả lời về việc đọc các góc đo sao thì tôi
có thể kiểm tra lại các kết quả công việc của anh.”
Gregory hỏi, “Thưa tiến sĩ Kratzer, sao chổi sẽ đi vào đâu khi ta không nhìn
thấy nó?”
Mặt trời đã ngả bóng; tiếng chim hót lặng phắc; hương thơm từ những luống
thảo mộc dâng lên qua cửa sổ rộng mở. Kratzer vẫn im lặng, anh ta chìm đắm
vào cầu nguyện hoặc vào câu hỏi của Gregory, chằm chằm nhìn xuống các
trang ghi chép của mình, những ngón tay dài xương xẩu đan vào nhau. Dưới
kia trong vườn, tiến sĩ Latimer nhìn lên và vẫy anh. “Hugh đói rồi. Gregory,
đưa các vị khách nhà ta vào đi.”
“Tôi sẽ xem qua các số đo trước đã.” Kratzer lắc đầu. “Luther nói, Chúa cao
hơn toán học.”
Anh gọi mang nến cho Kratzer. Mặt bàn gỗ sẩm tối trong bóng chiều, và ánh
sáng tỏa lên đó những cung tròn run rẩy. Đôi môi học giả của Kratzer mấp
máy, như đôi môi của một tu sĩ đang tụng niệm; những con số quánh ướt chảy
ra từ ngọn bút của anh ta. Anh, Cromwell, quay lại đứng ở cửa nhìn vào.
Những con số chấp chới bay từ mặt bàn, liệng đi và tan vào các góc phòng.
Thurston từ bếp thình thịch đi lên. “Thỉnh thoảng tôi tự hỏi người ta nghĩ
chuyện gì đang diễn ra ở đây! Mời mấy bữa tối đi, nếu không chúng tôi tiêu.
Tất cả các quý ông đi săn đi bắt này, các quý bà nữa, họ đã gửi đến cho nhà ta
đủ thịt để nuôi cả một đội quân.”
“Gửi biếu hàng xóm đi.”
“Mỗi ngày Suffolk gửi cho nhà ta một con hươu.”
“Ngài Chapuys hàng xóm chúng ta ấy, ông ta ít được nhận quà.”
“Còn Norfolk thì...”
“Cho đi ở đằng cửa sau. Hỏi giáo xứ xem còn những ai bị đói nữa.”
“Nhưng đây là chuyện làm thịt! Còn làm da, còn xẻ phần!”