“Ta sẽ đến giúp các anh một tay nhé?”
“Ông không thể làm thế được!” Thurston vắt vắt cái tạp dề.
“Ta thích mà.” Anh tháo chiếc nhẫn hồng y trên ngón tay.
“Cứ ngồi yên! Xin cứ ngồi yên, và làm một quý ông, thưa ông chủ. Soạn
thảo cái gì đấy đi, phải không ạ? Viết một bộ luật! Thưa ông, ông phải quên đi
chuyện ông đã từng biết những việc này.”
Anh ngồi trở lại, thở dài đánh sượt. “Các ân nhân của chúng ta nhận được
thư cảm ơn chưa? Ta nên đích thân ký các thư đó.”
“Họ đang cám ơn rối rít đấy,” Thurston nói. “Cả tá ký lục đang hí hoáy.”
“Anh phải tìm thêm bọn trẻ phụ bếp.”
“Còn ông chủ thì thêm người chép thuê.”
Khi nhà vua cho gọi, anh rời London đến nơi nào ngài đang có mặt. Một
ngày tháng Tám, anh cùng một nhóm triều thần xem Anne, đứng giữa một
khoảng nắng, ăn vận như nàng Marian
“Chúc một ngày lành, William Brereton,” anh nói. “Anh không ở Cheshire
à?”
“Có chứ. Dù tôi đang có mặt đây.”
Ta hỏi vì chuyện đó đấy. “Chỉ vì tôi nghĩ anh hẳn đang săn băn trong lãnh
địa của anh.”
Brereton cau mày. “Tôi có phải bẩm báo với anh về nhất cử nhất động của
tôi không nhỉ?”
Trong khoảng xanh rừng thưa với trang phục lụa xanh điệp màu, Anne đang
cáu kỉnh. Cây cung này không hợp ý cô ta. Nóng nảy, cô ta ném nó ra bãi cỏ.
“Cô ta vẫn thế từ khi còn bé.” Anh quay sang thì thấy Mary Boleyn cạnh
mình: hơi sát quá so với người khác.
“Robin Hood đâu rồi?” Mắt anh nhìn ra phía Anne. “Tôi có mấy bản tấu
trình.”
“Ngài ấy sẽ không nhìn đến trước khi mặt trời lặn đâu.”
“Khi ấy ngài sẽ không bận gì nữa à?”
“Nó đang bán từng phân một trên người. Tất cả đám quý ông đều nói anh
đang cố vấn cho nó. Nó đòi quà bằng tiền mặt mỗi lần tiến xa hơn phía trên
đầu gối nó đấy.”