LÂU ĐÀI SÓI - Trang 307

khởi nghiệp từ trong đám hầu cận của hồng y: ai lại không thế? Gardiner vốn
là chủ của anh ta ở Đại học Trinity, và anh ta đã chứng kiến cả hai chúng ta
cùng nổi lên trong thiên hạ. Anh ta đã thấy bọn ta gồng mình lên, hai con chó
chiến, và anh ta không quyết định được nên đặt tiền vào cửa nào.” Anh bảo
Rafe, “ta có thể tự đặt mình vào vị trí của anh ta và biết cái cảm giác đó; thời
trước ta rất dễ, chỉ cần đặt hết vào cửa Wolsey.” Anh không chút gì lo ngại về
Wriothesley, hay bất cứ kẻ nào như anh ta. Ta có thể tính được các hành động
của những người không có nguyên tắc. Chừng nào ta còn nuôi bọn họ thì bọn
họ sẽ còn chạy theo ta. Khó tính được hơn, nguy hiểm hơn, là những người
như Stephen Vaughan, những người viết thư cho anh mà bảo, như Vaughan
viết: “Thomas Cromwell, tôi sẽ làm bất cứ việc gì vì anh.” Những người nói
rằng họ hiểu ta, những người với những cái ôm thật chặt và cứng ngắc, họ sẽ
đưa ta đến vực thẳm.

Ở Tu viện Austin Friars anh cho đem bia và bánh phát cho những người

đứng ngoài cổng: nước dùng nữa, khi mà các buổi sáng ngày càng buốt giá
hơn. Thurston nói, “được thôi, nếu ông chủ định nuôi cả vùng này.” Chỉ mới
tháng trước, anh bảo, anh vừa kêu ca rằng chạn nào cũng đầy ứ và các hầm hết
chỗ rồi. Thánh Paul dạy chúng ta phải biết làm thế nào để thịnh vượng cả trong
lúc khốn khó và lúc dư thừa, trong khi bụng đầy cũng như trong khi bụng rỗng.
Anh xuống nhà bếp để nói chuyện với bọn trẻ phụ bếp mà Thurston nhận vào.
Bọn trẻ xướng to tên từng đứa và khả năng làm bếp của chúng, anh nghiêm
nghị ghi vào một cuốn vở: Simon biết bày món xa lát và đánh trống, Matthew
có thể đọc Kinh Lạy Cha. Tất cả các garzonea

*

này phải có khả năng học hỏi.

Một ngày kia chúng phải đủ sức bước lên nhà trên, như anh đã từng, và nhận
một chỗ trong phòng kế toán của anh. Tất cả phải được ăn mặc tử tế và đủ ấm,
và được khuyên phải mặc, chứ không được đem bán, vì anh vẫn nhớ những
ngày anh chịu cái lạnh lưu cữu trong những phòng kho ở nhà Lambeth; trong
các gian bếp của Wolsey ở Cung Hampton, nơi các ống khói được thiết kế tốt
và giữ được hơi nóng, anh đã thấy những bông tuyết lạc vào dạt trên các xà
nhà và tụ trên bậu cửa.

Sớm mai khi vừa rõ mặt người, anh rời khỏi nhà với một đoàn thư ký tháp

tùng thì dân London đã tập họp rồi. Bọn họ lui lại và ngắm nhìn anh, không
thân thiện cũng không thù địch. Anh vui vẻ cất tiếng chào họ Chúa ban phước
lành cho các ông các bà, một vài người lên tiếng chào đáp lại. Bọn họ bỏ mũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.