LÂU ĐÀI SÓI - Trang 311

Ở đây có vài điều phóng đại chấp nhận được. Vua Henry không đến gian

ngục hầm đó, nhưng vua Richard thì có; chính ông ta là người giám sát việc
nung lưỡi dao, và lắng nghe, hơi nghiêng đầu đi, khi Henry Wyatt gào thét; là
người đã lánh đi, khó chịu, vì mùi ghê tởm của thịt cháy, lệnh cho nung lại lưỡi
dao, và làm lại.

Người ta kể rằng Bilney Choắt, đêm trước ngày bị thiêu, đã đưa các ngón

tay mình vào ngọn lửa nến, và cầu xin Chúa Jesus dạy cho mình cách chịu
đựng đau đớn. Thật không khôn ngoan, khi tự làm què quặt mình trước lúc xảy
ra sự kiện đó; khôn ngoan hay không đây, anh suy nghĩ. “Nào, ngài Henry,”
Mercy nói, “ngài phải kể cho chúng tôi nghe chuyện con sư tử ấy, nếu không
được nghe chúng tôi sẽ không đi ngủ đâu.”

“Ừ, thật ra đó là câu chuyện của con trai ta, nên có nó ở đây.”
“Nếu có anh ấy,” Richard bảo, “các quý cô đây sẽ tròn mắt ngắm, và thở dài

- vâng, cả cô đấy, Alice - và họ sẽ không quan tâm đến chuyện sư tử hay gì
nữa.”

Khi ngài Henry đã bình phục sau cuộc giam cầm và trở thành một người có

thế lực trong triều đình, có một người ngưỡng mộ đã gửi biếu ông một con sư
tử con. “Ở Lâu đài Arlington ta nuôi dạy nó như một đứa con,” ngài Henry nói,
“và như một đứa trẻ, nó lớn lên với một tâm tính của riêng nó. Một hôm sơ
sểnh, do lỗi của ta, nó thoát ra ngoài chuồng. ‘Leontina,’ ta gọi nó, ‘đứng yên
đó ta dẫn con vào;’ nhưng lúc đó nó thu mình lại, rất êm, và hướng vào ta, đôi
mắt nó như lửa cháy. Đó là lúc ta nhận ra,” ngài bảo, “ta không phải cha nó,
bất chấp mọi yêu thương ta đã dành cho nó: ta thành bữa tối của nó rồi.”

Alice cất lời, một tay bưng lấy miệng, “Ngài Henry, lúc ấy ngài nghĩ là phút

cuối cùng của đời mình ạ.”

“Quả thật ta nghĩ thế, mà thế thật, nếu lúc ấy Thomas con trai ta không tình

cờ bước vào sân. Nhìn thoáng qua nó đã hiểu ngay tình thế nguy hiểm, và nó
gọi, ‘Leontina, đến chỗ ta này,’ và con sư tử quay đầu lại. Trong khoảnh khắc
đó, ánh mắt nó sao nhãng, ta lùi một bước, rồi bước nữa. ‘Xem đây này,’
Thomas gọi. Ngày hôm ấy nó mặc sặc sỡ, tay áo dài rộng phất phơ, áo dài rộng
gió lùa, và tóc nó màu sáng, các cô biết đấy, nó để dài, trông nó cứ như một
ngọn lửa, ta nghĩ vậy, cao lớn và lấp lánh trong ánh nắng, và trong một lúc con
sư tử đứng ngẩn ra, bối rối, còn ta cứ tránh dần ra, lùi lại lùi lại...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.