LÂU ĐÀI SÓI - Trang 314

bởi vì cha con bé là nam tước Cobham, và ta muốn nâng vị thế ta giữa những
người láng giềng ở Kent. Tom luôn luôn dễ coi, một thằng bé tử tế và cũng hào
hoa lịch sự, hẳn anh đã nghĩ nó là đủ cho con bé ấy rồi, nhưng ta không biết
liệu con bé đã chung thủy với nó được một tháng chưa. Thế rồi, dĩ nhiên, nó trả
cho con bé đúng cái kiểu ấy... Chỗ của nó đầy bọn tình nhân, cứ mở một cái
phòng xép ở Arlington là thấy vài con điếm rơi ra. Nó phiêu bạt ở nước ngoài
để rồi được gì ở đó? Kết cục là vào tù ở Ý, ta không bao giờ hiểu được vụ ấy.
Từ khi sang Ý nó lại còn ít tỉnh táo hơn nữa. Viết cho anh một khổ thơ ba câu
terza rima à, dĩ nhiên, nhưng còn ngồi xuống và tính xem tiền của nó đi đâu rồi
thì...” ông xoa xoa cằm. “Nhưng anh biết chuyện rồi đấy. Bao nhiêu chuyện
nói cả rồi, không có thằng bé nào can đảm hơn thằng bé nhà tôi.”

“Ông sẽ quay lại và chung vui với mọi người nhé? Ông thấy đấy ông đến

thăm là nhà chúng tôi nghỉ lễ luôn.”

Ngài Henry chật vật nâng mình đứng thẳng lên. Ông ta to béo, dù chỉ ăn

canh và cháo đặc. “Thomas, ta đã già đi thế nào ấy nhỉ?”

Khi họ quay ra sảnh thì một vở kịch đang diễn. Rafe đang đóng vai con

Leontina còn những người trong nhà hò reo đuổi nó. Không phải bọn con trai
không tin câu chuyện con sư tử; chỉ là chúng muốn lời nói của chính mình
được đưa vào câu chuyện. Anh đưa tay về phía Richard một cách dứt khoát,
cậu ta đang đứng trên một cái ghế ghép mà hét hò, “Con ghen tị với Tom
Wyatt đấy.”

“A, đừng nóng với bọn con, thầy ơi.” Rafe lấy lại hình thù người và ngồi

phịch xuống một cái ghế dài. “Kể cho bọn con về Florence đi. Kể xem thầy
còn làm gì nữa, thầy với Giovannino.”

“Ta không biết có nên kể không. Các con sẽ lại dựng thành vở kịch mất.”
“A, kể đi,” lũ trẻ thuyết phục anh, và anh nhìn quanh: Rafe cổ vũ anh bằng

tiếng hừ hừ âu yếm. “Chúng ta chắc Gọi-Tôi-Là-Risley không có mặt ở đây
chứ? Được rồi... khi bọn ta có ngày nghỉ, bọn ta thường đi phá dỡ các tòa nhà.”

“Phá các tòa nhà hả?” Henry Wyatt nói. “Anh làm thế hả?”
“Tôi muốn nói là, giật sập chúng đi. Nhưng không bao giờ không có sự chấp

thuận của chủ nhà. Trừ phi bọn tôi nghĩ chúng đang đổ sụm và là mối nguy
hiểm cho người qua đường. Bọn tôi chỉ tính tiền chất nổ. Không tính công.”

“Ta chắc là đáng kể đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.