LÂU ĐÀI SÓI - Trang 324

việc đòi quyền phán xét; kiến nghị này chất vấn quyền phát xét đó, và chính sự
tồn tại của các tòa án đó. Bản soạn thảo đã qua nhiều tay, song cuối cùng chính
anh với Rafe và Gọi-Tôi-Là-Risley ngồi thâu đêm viết vội những sửa đổi bổ
sung vào khoảng giữa các dòng bản thảo. Anh xua phe đối lập ra khỏi chỗ ấn
nấp: Gardiner, dù anh ta là thái sư của nhà vua, lại thấy miễn cưỡng dẫn đầu
đám giáo sĩ tham gia buộc tội.

Nhà vua cho đòi thầy Stephen. Khi vào bệ kiến, tóc gáy anh ta dựng đứng và

anh ta co rúm như một con chó săn tai cụp bị dẫn đến trước một con gấu. So
với thân hình to lớn cua mình thì giọng nhà vua hơi cao quá, và khi ngài giận
dữ thì cái giọng ấy vút lên the thé xé tai. “Các giáo sĩ có phải thần dân ta hay
không, hay chỉ là thần dân một nửa? Có lẽ bọn họ không hề la thần dân của ta,
vì làm thế nào được, họ thề vâng phục và ủng hộ giáo hoàng cơ mà? Chẳng lẽ
bọn họ không nên,” ngài thét lên, “tuyên thệ trước ta hay sao?”

Khi trở ra Stephen dừng lại tựa mình vào một tấm gỗ vách có tranh trang trí.

Chỗ anh ta tựa lưng là một tốp tiên nữ đang nô đùa trên một trảng cỏ. Anh ta
rút khăn tay ra nhưng có vẻ như quên mất là để làm gì; anh ta xoắn nó quanh
bàn tay to bè, quấn quanh các khớp ngón xương xẩu như băng bó. Mồ hôi đổ
giọt trên mặt.

Anh, Cromwell, gọi người giúp việc. “Giám mục đang mệt kìa.” Bọn họ

mang tới một chiếc ghế và Stephen nhìn trừng trừng vào đó, nhìn trừng trừng
vào anh, rồi thận trọng ngồi xuống, như thể anh ta không tin được vào thứ đồ
gỗ này. “Tôi hiểu là anh đã nghe ngài nói gì rồi?”

Từng lời. “Nếu ngài giam anh, tôi sẽ đảm bảo để anh có vài tiện nghi tử tế.”
Gardiner nói, “Chúa sẽ nguyền rủa anh, Cromwell. Anh là cái thá gì? Anh

nắm chức vụ gì? Anh chẳng là gì. Chẳng là gì cả.”

Chúng ta phải thắng trong tranh luận, không chỉ quật ngã các địch thủ mà

thôi. Anh đã từng đến gặp Christopher St German, một luật sư lão thành mà
tiếng nói được cả châu Âu lắng nghe. Ông già đó đã tiếp đãi anh thân mật tại
nhà riêng. “Ở Anh,” ông bảo, “không ai không tin rằng giáo hội chúng ta cần
cuộc cải cách mà mỗi năm càng khẩn thiết hơn nữa, và nếu giáo hội không thể
làm việc đó thì nhà vua thông qua nghị viện phải làm, và có thể làm. Đây là kết
luận tôi đã rút ra, sau vài thập niên nghiên cứu chủ đề đó. Dĩ nhiên,” ông già
nói, “Thomas More không đồng tình với tôi. Có lẽ thời của anh ta đã qua rồi.
Utopia, nói cho cùng, không phải là cái nơi người ta sống được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.