LÂU ĐÀI SÓI - Trang 331

“Tôi muốn một chức vụ ở Ngọc khố. Hoặc ở Ngân khố.”
Cô ta gật đầu. “Nó biến Tom Wyatt thành một nhà thơ. Nó khiến Henry

Percy thành người điên. Tôi chắc nó có vài ý tưởng biến anh thành cái gì.”

Vài ngày trước khi nghị viện nhóm họp, Tom Wyatt đã tới xin lỗi về việc khiến
anh phải ra khỏi nhà sáng sớm ngày đầu năm mới.

“Ông hoàn toàn có quyền tức giận tôi, nhưng tôi tới đây để xin ông không

giận. Ông biết dịp năm mới là thế nào. Chúc tụng thì phải cạn chén, chén rượu
chuyền quanh, và anh phải uống cạn chén!”

Anh quan sát Wyatt khi cậu ta đi đi lại lại trong phòng, quá tò mò và bồn

chồn, nửa ngượng nghịu không dám ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt mà xin lỗi.
Cậu ta xoay quả cầu vẽ hình thế giới và dừng ngón tay trỏ ở nước Anh. Cậu ta
dừng lại xem mấy bức tranh, ở một bàn thờ nhỏ, và quay ra, đòi hỏi; “đó là vợ
ta,” anh bảo, “ta giữ lại vì cô ấy.” Thầy Wyatt mặc một chiếc áo khoác ngắn
thêu màu kem cứng viền lông chồn, loại áo mà có lẽ cậu ta không đủ khả năng
tự sắm; cậu ta mặc áo chẽn bằng lụa màu vàng nâu. Đôi mắt cậu ta xanh dịu
dàng và cậu ta có bộ tóc như bờm sư tử vàng, đã ít nhiều thưa đi. Thỉnh thoảng
cậu ta lại để mấy đầu ngón tay lên đầu, e dè, như thể cơn đau đầu ngày năm
mới vẫn còn; thật ra thì cậu ta muốn kiểm tra đường chân tóc, xem liệu trong
năm phút vừa qua nó có lùi đi không. Cậu ta ngừng lời và nhìn mình trong
gương; rất thường xuyên như thế. “Lạy Chúa lòng lành,” cậu ta nói. “Lê la
ngoài đường với cái đám đông ấy. Tôi quá già không còn xử sự như vậy được.
Nhưng hãy còn quá trẻ đâu thể rụng tóc. Ông nghĩ phụ nữ có quan tâm đến
chuyện này không? Nhiều không? Ông có nghĩ nếu tôi để râu thì sẽ làm sao
nhãng... Không, có lẽ là không. Đằng nào chắc tôi cũng sẽ để. Râu của nhà vua
trông rất đẹp, phải không?”

Anh bảo, “Cha cậu không cho cậu lời khuyên nào à?”
“Ồ có. Uống một bát sữa trước khi đi này. Hầm mộc qua với mật ong này -

ông nghĩ nó có tác dụng không?”

Anh cố nhịn cười. Anh định coi chuyện là nghiêm túc, cái vị trí mới của anh

với tư cách người cha của Wyatt. Anh bảo. “Ý ta là, ông ấy chưa bao giờ
khuyên cậu hãy tránh xa những người phụ nữ mà nhà vua quan tâm hay sao?”

“Tôi tránh xa rồi mà. Ông còn nhớ tôi đã đi Ý không? Sau đó tôi ở Calais

một năm nữa. Một người đàn ông còn có thể tránh xa đến chừng nào đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.