LÂU ĐÀI SÓI - Trang 333

mặt ở đây mà tới, người của ta sẽ rất khoái được đá văng chúng ra. Chúng ta
khá là thích đánh đấm. Ta thích được bỏ lại quá khứ đằng sau lưng hơn, nhưng
ta không được phép, ông cậu Norfolk luôn nhắc nhở ta từng là một tên lính
quèn, mà còn không phải trong quân của ông ta nữa là.”

“Ông gọi ông ấy như thế à?” Wyatt cười. “Cậu Norfolk à?”
“Giữa bọn ta với nhau thôi. Nhưng ta không cần nhắc cậu rằng nhà Howard

nghĩ gì là việc của họ. Và cậu đã lớn lên là hàng xóm của Thomas Boleyn, nên
cậu biết là đừng làm lão ta cáu, bất kể cậu cảm thấy thế nào về con gái lão ta.
Ta hy vọng cậu không có bất cứ cảm tình gì - có không?”

“Suốt hai năm,” Wyatt nói, “lòng tôi đau đớn khi nghĩ có kẻ nào khác đang

động vào cô ta. Nhưng tôi có thể ngỏ lời gì được? Tôi là người đã có vợ rồi,
mà cô ta thì không nhằm cái gì khác ngoài công tước hay hoàng tử. Tôi nghĩ là
cô ta thích tôi, hoặc cô ta thích có tôi làm nô lệ cho cô ta, điều đó khiến cô ta
vui. Chúng tôi có thể ở riêng với nhau, cô ta sẽ để cho tôi hôn, và tôi đã luôn
luôn nghĩ... nhưng đó là mưu mẹo của Anne, ông hiểu đấy, cô ta bảo ừ, ừ, ừ,
rồi cô ta nói không.”

“Và dĩ nhiên, cậu là một người hào hoa phong nhã thế cơ mà.”
“Cái gì, lẽ ra tôi phải cưỡng bức cô ta hay sao? Nếu cô ta nói ngừng lại tức

cô ta có ý như vậy - Henry biết điều đấy. Nhưng rồi vào một hôm khác cô ta sẽ
lại để cho tôi hôn. Ừ, ừ, ừ, không. Điều tồi tệ nhất là cô ta gợi ý bóng gió, hầu
như khoe khoang, rằng cô ta nói không với tôi nhưng nói vâng với những kẻ
khác...”

“Những ai?”
“Ồ, những cái tên, những cái tên sẽ làm hỏng cái trò vui của cô ta. Chuyện

phải được dàn xếp sao để cho tất cả những người đàn ông mà ta gặp, từ trên
triều xuống đến Kent, ta sẽ nghĩ, phải chăng là hắn? Là gã này, hay tên kia?
Nên ta sẽ liên tục tự hỏi vì sao ta lại kém cỏi, vì sao không bao giờ ta làm nàng
hài lòng, vì sao ta không bao giờ gặp được dịp may.”

“Ta nghĩ cậu làm thơ rất hay. Đó là cái giúp cậu khuây khỏa. Những câu thơ

của hoàng thượng hơi trùng lặp, chưa nói là ái kỷ.”

“Bài ca của ông ấy, ‘Vui vầy với bạn hiền’. Khi nghe tôi cứ thấy trong mình

có cái gì đó, giống như một con chó nhỏ, muốn sủa.”

“Đúng, nhà vua hơn bốn mươi rồi. Thật u sầu nghe ngài hát về những ngày

ngài còn trẻ trung ngu ngốc.” Anh ngắm nhìn Wyatt. Người đàn ông trẻ này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.