LÂU ĐÀI SÓI - Trang 332

Một câu hỏi cho chính cuộc đời anh; anh nhận ra điều đó. Wyatt ngồi xuống

một cái ghế đẩu nhỏ. Chống hai khuỷu tay lên đầu gối. Cậu ta ôm lấy đầu, mấy
đầu ngón tay để hai bên thái dương; cậu ta đang lắng nghe nhịp đập tim mình,
cậu ta nghĩ ngợi; hay có lẽ cậu ta đang làm một bài thơ chăng? Cậu ta ngẩng
lên. “Cha tôi nói Wolsey chết rồi và nay ông là người thông minh nhất nước
Anh. Vậy ông có thể hiểu được điều này không, nếu tôi chỉ nói một lần này
thôi? Nếu Anne không còn là một trinh nữ, thì đó không phải do tôi.”

Anh rót cho cậu ta một cốc ruợu nho. “Mạnh đấy,” Wyatt nói sau khi uống

cạn. Cậu ta nhìn đăm đăm vào đáy cốc, ôm giữa những ngón tay.

“Tôi nghĩ tôi phải kể thêm.”
“Nếu cậu phải nói, hãy nói ở đây, chỉ một lần.”
“Có ai nấp sau các cửa bí mật không? Có người bảo tôi là có những gia nhân

ở Chelsea để báo cáo cho ông. Thời buổi này, không gia nhân nhà ai mà tin
được, chỗ nào cũng có gián điệp.”

“Hãy nói ta nghe có ngày nào mà không có gián điệp,” anh bảo. “Ở nhà

More có một đứa bé, là Dick Purser, More đưa nó về nhà trong mặc cảm tội lỗi
gì đó sau khi nó thành ra đứa trẻ mồ côi - ta không thể khẳng định hoàn toàn
More đã giết cha nó, nhưng ông ta đã đóng gông cha nó trong Tháp, và việc đó
tàn phá sức khỏe của người cha. Dick nói với những đứa trẻ khác rằng nó
không tin có Chúa trong bánh thánh, thế là More phạt đòn nó trước mặt cả gia
đình và người ăn kẻ ở. Nên ta đã đưa thằng bé về đây. Ta có thể làm gì nữa? Ta
sẽ đón lấy bất kỳ ai bị ông ta ngược đãi à.”

Mỉm cười, Wyatt lướt bàn tay trên hình nữ hoàng Sheba: đúng ra là, trên

Anselma. Nhà vua đã cho anh tấm thảm quý của Wolsey. Hồi đầu năm, khi anh
đến gặp nhà vua ở Greenwich, ngài đã để ý thấy anh đưa mắt lên bức tranh này
chào nàng, và nhà vua đã bảo, với nụ cười nửa miệng, “ngươi biết người đàn
bà này sao?” Anh nói, “Thần trước đây có biết,” phân bua, xin lỗi; nhà vua nói,
“không sao, chúng ta ai cũng có những cái ngu ngốc khi còn trẻ, và ta không
thể cưới tất cả mọi người, đúng không...” Nhà vua hạ giọng nói, “ta nhớ bức
tranh này trước thuộc về đức hồng y York, và rồi,” ngài nói nhanh hơn, “khi về
nhà hãy dọn chỗ cho cô ta, ta nghĩ cô ấy nên đến sống cùng ngươi.”

Anh tự rót cho mình một cốc, rồi một cốc khác cho Wyatt, và bảo, “Gardiner

có người ở ngoài cửa đó, theo dõi xem những ai đến và đi. Đây là một ngôi nhà
trong thành phố, không phải một pháo đài - nhưng nếu bất kỳ ai không nên có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.