LÂU ĐÀI SÓI - Trang 339

gào thét của bà lão ngưng bặt. “Không có ai cầu nguyện cho bà lão sao,” anh
nói, và người phụ nữ bảo, “cầu gì đây?” Ngay cả sau khi bà lão đã bị thiêu rụi
chẳng thể kêu la, người ta vẫn chất thêm củi vào lửa. Đám lính đi quanh rìa
đống lửa, dập tắt những tàn rơm cháy bay ra và đá hất những miếng tàn lửa lớn
hơn vào lại.

Khi đám đông đã tản ra đi về, bàn tán, ta biết được những ai đã đứng ở bên

cuối gió, vì mặt mày họ nhọ nhem tro bụi. Anh muốn về nhà nhưng lại nghĩ
đến Walter lúc sáng đã nói rằng lão sẽ giết anh không còn mảnh xác. Anh nhìn
đám lính quật gậy sắt vào những mảnh vụn còn lại của thi hài bà lão. Các mắt
xích còn vương những mảnh da thịt, kẹt vào lủng lẳng. Mon men đến gần, anh
hỏi, “lửa phải nóng đến mức nào, mới đốt được xương?” Anh cho là những
người này hẳn phải biết. Nhưng họ không hiểu câu hỏi của anh. Những ai
không làm thợ rèn đều cho rằng lửa nào cũng như lửa nào. Cha anh đã dạy anh
về các sắc độ của màu đỏ: đỏ mặt trời lặn, đỏ anh đào, màu đỏ vàng sáng rực
không có tên gọi trừ phi gọi là đỏ tươi.

Cái hộp sọ của bà Loller còn lại trên mặt đất, với những xương cẳng tay

cẳng chân của bà. Lồng ngực của bà không to hơn khung sườn một con chó.
Một tên lính dùng gậy sắt chọt qua hốc mắt trái trên xương sọ. Gã múc hộp sọ
đặt lên một tảng đá để nó nhìn vào mình. Rồi gã vung gậy sắt giáng xuống
đỉnh sọ. Cú đánh chưa giáng xuống anh đã biết nó sẽ trượt, lệch sang bên.
Xương vụn bay lả tả như sao sa xuống đất bùn, nhưng phần lớn cái sọ vẫn còn
nguyên. “Lạy Chúa tôi,” gã nói. “Này, thằng nhỏ, có muốn làm một phát
không? Đập một cái cho ngon là mụ ta bẹp gí.”

Thường thì anh đồng ý bất kỳ lời mời nào. Nhưng lúc này anh lùi lại, thu hai

tay sau lưng. “Thề có Chúa,” gã kia nói, “ước gì ta được kén chọn.” Không lâu
sau trời lại tiếp tục mưa. Đám lính phủi tay, xỉ mũi và bỏ đi. Bọn họ vứt gậy sắt
lại giữa những mảnh vụn sót lại thi thể của bà Loller. Đó chỉ còn là những
mảnh xương vỡ và bùn quyện đặc tro. Anh nhặt lấy một cây gậy sắt, phòng khi
cần đến vũ khí. Anh rà ngón tay lên đầu gậy đã được vót nhọn như một cái
đục. Anh không biết mình đã cách nhà bao xa, và không biết liệu Walter có đến
tìm mình hay không. Anh tự hỏi làm thế nào người ta giết một người đến
không còn mảnh xác, bằng cách đốt hay băm nhỏ ra. Lẽ ra anh nên hỏi mấy tên
lính khi bọn họ còn ở đây, bởi là công bộc của thành phố hẳn là họ biết.

Mùi hôi khét của bà lão vẫn còn trong không khí. Anh băn khoăn không biết

lúc này bà đã xuống địa ngục, hay vẫn còn luẩn quẩn trên đường phố, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.