LÂU ĐÀI SÓI - Trang 340

anh thì không sợ ma. Trước đó bọn họ đã dựng một bục đứng cho các quý ông,
và dù lúc này vòm che đã được dỡ đi thì cái sàn vẫn đủ cao để chui vào bên
dưới. Anh cầu nguyện cho bà lão, nghĩ rằng việc đó chẳng tội tình gì. Anh mấp
máy môi cầu nguyện. Nước mưa đọng lại bên trên anh và nhỏ những giọt lớn
xuống qua khe ván. Anh tính nhẩm thời gian giữa hai giọt mưa rơi và khum hai
bàn tay hứng.

Anh làm vậy chỉ để giết thời giờ. Hoàng hôn ập xuống. Giờ này thông

thường anh đã đói bụng và đi tìm cái ăn.

Trong ánh chạng vạng có một đám người đến, có cả phụ nữ; anh biết, bởi có

phụ nữ nên bọn họ không phải là lính hay là những người có thể làm hại anh.
Bọn họ dàn nhau ra thành một vòng rộng xung quanh chỗ giàn thiêu trên đống
đá. Anh chui ra khỏi gầm sàn và đến gần bọn họ. “Các ông các bà chắc sẽ tự
hỏi cái gì đã xảy ra ở đây,” anh nói. Nhưng bọn họ không nhìn cũng không đáp
lời anh. Những người này quỳ xuống và anh nghĩ họ đang cầu nguyện. “Tôi
cũng đã cầu nguyện cho bà ấy,” anh nói.

“Cậu đã cầu nguyện hả? Cậu bé tử tế,” một người đàn ông trong đám nói.

Anh ta còn chẳng buồn liếc mắt lên. Nếu anh ta nhìn mình, anh nghĩ, anh ta sẽ
thấy mình không tử tế, mà là một thằng bé không ra gì bỏ đi chơi với con chó
và quên pha nước muối ở xưởng rèn, nên khi Walter hét lên ‘chết giẫm cái
chậu nước tao đâu rồi’ thì lão sẽ chẳng thấy. Ruột gan quặn lên muốn nôn, anh
nhớ ra cái việc anh đã không làm và lý do vì sao anh sẽ bị giết. Tí nữa là anh
òa khóc. Tựa hồ anh đang đau đớn.

Bây giờ anh mới thấy là những người đàn ông và đàn bà này không phải cầu

nguyện. Họ đang bò trên đất. Họ là bạn của bà Loller và họ đang gom nhặt di
hài của bà. Một phụ nữ đang quỳ, váy xòe rộng, cầm một cái bình đất nung.
Mắt anh nhìn rõ ngay cả trong ánh mờ chiều tối, và anh nhặt ra từ đám bùn rác
một mảnh xương. “Đây này,” anh nói. Người phụ nữ chìa cái bình ra. “Đây
nữa này.”

Một người đàn ông trong đám đứng riêng một chỗ, tách biệt. “Tại sao ông

ấy không giúp chúng ta?” Anh hỏi.

“Ông ấy lo canh gác. Ông ấy sẽ huýt sáo nếu có lính đến.”
“Bọn họ sẽ bắt chúng ta à?”
“Nhanh lên, nhanh lên,” một người khác nói.
Khi họ đã gom đầy, người phụ nữ giữ bình nói với anh, “Đưa tay cho tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.