LÂU ĐÀI SÓI - Trang 34

đứa con cưng của ngài. “Bất kể anh nghĩ gì về thầy Stephen, anh ta là người
giỏi về luật giáo hội, và là một anh chàng rất có sức thuyết phục, trừ lúc anh ta
định thuyết phục anh. Ta sẽ kể cho anh...” hồng y chợt dừng lời; ngài cúi mình
về phía trước, hai bàn tay đỡ lấy cái đầu sư tử to lớn, cái đầu quả đã đội chiếc
miện giáo hoàng, nếu như vào cuộc bỏ phiếu sau cùng số tiền cần có được đưa
đến đúng nơi những người cần đưa. “Ta đã cầu xin ngài ấy,” hồng y kể.
“Thomas ạ, ta quỳ thụp xuống và từ tư thế khiêm hạ đó ta đã cố can gián ngài.
‘Thưa bệ hạ,’ ta nói, ‘xin hãy nghe thần dẫn dắt. Nếu ngài muốn thoát khỏi vợ
ngài thì chuyện đó sẽ chỉ kéo theo một lô phiền phức và phí tổn’.”

“Và ngài ấy nói...?”
“Ngài ấy giơ một ngón tay lên. Cảnh báo. Ngài bảo, ‘Đừng bao giờ gọi bà

ấy là vợ ta, cho đến khi ông có thể cho ta thấy vì sao, và làm thế nào mà như
vậy được. Từ nay tới lúc đó, gọi bà ấy là chị gái của ta, người chị yêu của ta.
Bởi hoàn toàn rõ ràng bà ấy là vợ của anh ta, trước khi trải qua một hình thức
hôn phối với ta.’”

Ta sẽ không bao giờ nghe được từ Wolsey một lời lẽ nào bất trung với nhà

vua. “Cái đó thì,” hồng y nói, “thì...” và ngài ngập ngừng trước khi thốt ra từ
này, “theo quan điểm của ta... thật lố bịch. Dù quan điểm của ta, dĩ nhiên,
không bước ra khỏi căn phòng này. Ồ, đừng nghi ngờ, lúc đó đã có những kẻ
ngờ vực nhướng mắt về chuyện chuẩn y đặc cách. Và hết năm này sang năm
khác luôn có những kẻ nhỏ to bên tai nhà vua; ngài không lắng nghe, dù bây
giờ thì ta phải tin là ngài đã nghe đấy. Nhưng anh biết nhà vua là người hết
mực chiều vợ. Bất cứ nghi ngờ nào cũng bị xua tan.” Ngài để một bàn tay
xuống bàn, nhẹ nhàng và cương quyết. “Xua đi, xua đi hết.”

Nhưng không có gì để nghi ngờ điều lúc này Henry muốn. Một phán quyết

vô hiệu. Một tuyên bố rằng cuộc hôn nhân của nhà vua chưa hề tồn tại. “Suốt
mười tám năm,” đức hồng y nói, “ngài đã sống trong một sự nhầm lẫn. Ngài ấy
đã nói với cha giải tội rằng ngài phải chuộc lại một lỗi lầm suốt mười tám
năm.”

Ngài đợi, đợi phản ứng nhỏ nhoi dễ chịu nào đó. Kẻ nô bộc của ngài vẫn chỉ

nhìn lại ngài: cứ tưởng rằng nói ra bí mật lời xưng tội của nhà vua thì sẽ khiến
đức hồng y thấy dễ chịu.

“Vậy nếu đức cha cử thầy Stephen đến Rome,” Thomas nói, “việc đó sẽ

mang lại cho ý thích nhất thời của nhà vua, con được phép chứ ạ...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.