LÂU ĐÀI SÓI - Trang 35

Đức hồng y gật đầu: anh có thể diễn đạt như vậy.
“... một sự phô bày ra thế giới?”
“Thầy Stephen sẽ đi một cách kín đáo. Thực ra là để gặp riêng giáo hoàng

xin phép.”

“Cha không hiểu Rome rồi.”
Wolsey không thể tranh cãi với anh. Ngài chưa bao giờ cảm thấy hơi lạnh

trên gáy khiến ta ngoái nhìn qua vai khi, đi từ vùng sáng ánh hoàng kim của
sông Tiber, ta tiến vào vùng bóng tối khủng khiếp nào đó. Bên một cây cột
ngã, bên một phế tích trơ trụi, những tên trộm đạo hạnh chờ chực, con điếm
nào đó của giám mục, một gã cháu chắt ba đời nào đó, kẻ quyến rũ rủng rỉnh
tiền thở ra mùi lông lá; anh đôi khi có cảm giác mình đã may mắn thoát ra khỏi
cái thành phố ấy mà linh hồn vẫn còn nguyên vẹn.

“Đơn giản là thế này,” Thomas nói, “bọn gián điệp của giáo hoàng sẽ đoán

được sứ mệnh của Stephen là gì khi thầy ấy còn đang gói ghém áo xống, rồi
các hồng y cùng đám thư ký của họ sẽ có thời gian mà ấn định giá cả. Nếu cha
phải cử thầy ấy đi thì hãy đưa thầy ấy một số tiền mặt thật lớn. Các vị hồng y ở
đó không nghe hứa hẹn đâu; cái họ thực sự thích là một túi vàng để xoa dịu
đám chủ nhà băng, vì họ hầu như hết sạch các khoản được vay rồi.” Anh nhún
vai. “Con biết chuyện này.”

“Chắc ta nên cử anh đi,” hồng y nói, vẻ trêu đùa. “Anh có thể cho giáo

hoàng Clement vay một khoản.”

Sao lại không chứ? Anh hiểu biết các thị trường tiền tệ; việc đó hoàn toàn có

thể dàn xếp được. Nếu anh là Clement, anh sẽ vay mượn thật nhiều trong năm
nay để thuê quân đội đi khoanh vùng lãnh thổ của mình. Có thể là đã quá
muộn; để đánh trận trong mùa hè, ta cần chiêu binh trước dịp lễ Nến. Anh nói,
“Cha sẽ tiến hành vụ án của nhà vua trong thẩm quyền của ngài chứ? Cho ngài
ấy xúc tiến những bước đầu đi, rồi ngài ấy sẽ biết liệu mình có thực sự muốn
điều ngài ấy nói là mình muốn hay không.”

“Ta cũng có ý đó. Ý ta là sẽ thu xếp triệu tập một phiên tòa sơ cấp ở London

đây. Chúng ta sẽ đưa vấn đề ra với ngài ấy theo một cách gây giật mình: vua
Henry, xem ra, suốt những năm qua đã sống theo cách trái đạo, với một người
phụ nữ không phải vợ ngài. Ngài ấy ghét - xin hoàng thượng thứ lỗi - khi hóa
ra là mình sai: đó là chỗ chúng ta sẽ phải đặt ngài vào, một cách rất vững chắc.
Rất có thể nhà vua sẽ quên rằng ban đầu những đắn đo là ở ngài. Rất có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.