LÂU ĐÀI SÓI - Trang 343

nhập và các khoản chi tiêu của nhà vua.

Nhà vua nói lớn tiếng, như để hướng đến bất cứ triều thần nào đi ngang qua,

“Tại sao ta không được, nói ta nghe tại sao ta không được, tin dùng con trai
một người thợ rèn lương thiện?”

Anh giấu nụ cười, nghe cái mô tả ấy về Walter; tâng bốc đến thế là cùng,

hơn bất cứ viên sứ thần Tây Ban Nha nào nói được.

Nhà vua nói, “Ngươi là cái ta làm nên. Một mình ta. Ngươi làm cái gì đi

nữa, có cái gì đi nữa, cũng sẽ đều từ tay ta cả.”

Ý nghĩ đó cho anh một nỗi hài lòng ta khó mà hậm hực. Những ngày này

Henry đang rất có thiện ý, hào phóng và sẵn lòng lắng nghe, nên anh phải tha
thứ cho ngài cái tuyên bố bất bình thường về thân phận của anh, dù là có cần
thiết hay không. Đức hồng y thường nói, người Anh sẵn sàng tha thứ cho vua
của họ bất kể điều gì, cho đến khi nào ông ta cố tìm cách đánh thuế họ. Ngài
cũng thường nói, vấn đề thật không nằm ở chỗ chức danh của cái địa vị đó.
Hãy làm sao để tên đồng sự nào trong hội đồng quay lưng rồi khi hắn ta quay
lại thì đã thấy mình nắm chức vụ của hắn rồi.

Một ngày tháng Tư anh đang ở trong thư phòng tại Westminster thì Hugh

Latimer bước vào, vừa được thả sau khi bị quản thúc ở Cung Lambeth. “Thế
nào?” Hugh nói. “Ắt là anh phải bỏ chữ nghĩa lại đó và đưa tay tôi xem.”

Anh rời bàn đứng lên ôm lấy anh ta, áo khoác đen bẩn thỉu, gân guốc, xương

xẩu. “Vậy là anh đã làm một bài diễn thuyết hay với Warham?”

“Tôi đã ứng khẩu, theo cách của tôi. Từ miệng tôi ra nó cứ tươi rói như từ

miệng một con cừu non. Có lẽ lão già đang hết thèm thiêu người vì giờ lão
cũng sắp tới số rồi. Lão đang quắt lại như một cái vỏ đậu phơi nắng, khi lão đi
anh còn nghe thấy xương cốt lão kêu ràn rạt. Dù sao, tôi không thể giải thích
được, nhưng tôi đang đứng trước mặt anh đây.”

“Lão giữ anh như thế nào?”
“Bốn bức tường trơ trụi trong thư viện của tôi. May thay trong đầu tôi toàn

sách. Lão thả tôi ra với một lời cảnh cáo. Bảo tôi là nếu tôi không nghe thấy
mùi lửa thì sẽ ngửi thấy mùi chảo rán. Điều ấy trước kia tôi đã nghe rồi. Phải
đến mười năm, từ khi tôi trình diện trước Con Thú Màu Đỏ vì tội dị giáo.” Anh
ta cười. “Nhưng Wolsey, ông ấy đã cấp lại cho tôi giấy phép giảng đạo. Và cái
hồn hòa giải. Và bữa cơm tối. Thế nào? Chúng ta có gần một bà hoàng hậu yêu
thích Phúc Âm được chút nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.