LÂU ĐÀI SÓI - Trang 351

những tổ ong của tôi, những cái ao và vườn quả của tôi, ôi những phù điêu
bằng gốm Ý của tôi, đồ khảm của tôi, đồ mạ của tôi, các phòng trưng bày của
tôi, đài phun nước cẩn vỏ sò của tôi, rừng nuôi hươu của tôi.

“Hẳn là sẽ đẹp mặt cho anh hơn nếu anh nhường cho cô ta thuê, trước khi có

một lệnh của hoàng gia. Một việc làm tốt bù lại ấn tượng về ông giám mục
cứng đầu đúng không? Ô, kìa, Stephen. Anh có những ngôi nhà khác. Chẳng
có vẻ gì là anh sẽ ngủ dưới đống rơm cả.”

“Nếu ta là thế,” giám mục bảo, “chắc ta nên đợi một thằng bé nhà anh đem

một con chó săn chuột, đến moi ta khỏi những giấc mơ của ta.”

Mạch đập của con sóc nuôi của Gardiner giật lên; đôi mắt đen nhánh long

lanh. Giám mục đang thầm rít lên phẫn uất và giận đến nghẹt thở. Nhưng một
phần khác trong anh ta thở phào, khi nghĩ đến điều đó, rằng bản dự luật đã
được thông qua sớm như vậy, và rằng anh ta có thể đáp ứng các điều khoản của
nó.

Gardiner vẫn là thái sư, nhưng anh, Cromwell, giờ đây gặp nhà vua hầu như

mỗi ngày. Nếu Henry muốn một lời góp ý, anh có thể đưa ra, hoặc nếu đối
tượng nằm ngoài chức phận của anh, anh sẽ tìm ra ai đó có thể. Nếu nhà vua có
điều phàn nàn, anh sẽ nói, “hãy để thần lo, nếu được bệ hạ tin dùng, thần được
phép tiến hành?” Nếu nhà vua hài hước vui vẻ anh sẵn sàng cười theo, nếu
ngài cảm thấy khổ sở anh sẽ nhẹ nhàng cẩn trọng và lịch lãm với ngài. Nhà vua
đã bắt đầu có khuynh hướng che giấu, điều mà viên sứ thần Tây Ban Nha, đôi
mắt vẫn luôn sắc sảo, không bỏ qua. “Ngài gặp riêng ông, không phải lúc thiết
triều,” hắn ta bảo. “Ngài thích để các nhà quý tộc của ngài không biết ngài
thường xuyên tham vấn ông thế nào. Nếu ông bé nhỏ hơn một chút, hẳn người
ta đã đưa ông vào rồi lại đưa ra trong một cái thùng đem quần áo đi giặt. Tình
hình này, tôi nghĩ các quý ông khá ác ý ở cơ mật viện sẽ không bỏ lỡ cơ hội kể
cho bạn bè của họ, đơm đặt điều tiếng chống lại ông, và bày mưu tính kế hạ bệ
ông.” Viên sứ thần mỉm cười nói thêm, “Nếu tôi được phép đưa ra một hình
ảnh làm ông chú ý - có phải tôi gãi đúng chỗ ngứa không?”

Trong một bức thư Chapuys gửi về Hoàng đế, một bức thư tình cờ chuyển

qua ông Wriothesley, anh biết ra được về tính cách của mình. Gọi-Tôi-Là đọc
và nói lại với anh: “Hắn ta nói dòng dõi thầy vô danh tiểu tốt, tuổi trẻ thầy
hoang đàng và bợm bãi, rằng thầy là một kẻ dị giáo thâm căn, một nỗi ô nhục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.