LÂU ĐÀI SÓI - Trang 357

“Chuyện bá tước thổ lộ tình yêu với ta, ta công nhận. Anh ta viết thơ tặng ta,

và khi đó ta còn là một cô gái trẻ, và nghĩ chuyện ấy vô hại.”

Anh suýt bật cười. “Thơ à? Henry Percy à? Tiểu thư còn giữ đó không?”
“Không. Đương nhiên là không. Không có một chữ nào viết ra.”
“Cái đó sẽ khiến cho việc dễ dàng hơn,” anh nhẹ nhàng nói. “Và dĩ nhiên

không có lời hứa nào, không hôn ước, hay ngay cả nói đến việc ấy.”

“Và,” Mary nói, “không có bất kỳ việc chung đụng thân xác nào. Không thể

có. Em tôi có tiếng là một trinh nữ.”

“Còn nhà vua thế nào, ngài đã...”
“Ngài đi ra khỏi phòng,” Mary nói, “bỏ cô ta đứng ở đó.”
Đức ông ngẩng lên. Lão ta hắng giọng. “Trong lúc cấp thiết này, ta thấy

dường như là, có nhiều lối khác nhau, có một số cách giải quyết, là người ta có
thể...”

Norfolk bỗng phát khùng. Ông ta đi tới đi lui thình thịch trên sàn nhà, như

Satan trong một vở Corpus Christi

*

. “Ôi, nhân danh tấm vải liệm bị làm bậy ba

lần của Lazarus! Trong lúc anh đang lựa chọn một cách thức, thưa anh, trong
lúc anh đang đắn đo quan điểm, thì quý cô con gái anh đây bị đồn thổi ngược
xuôi khắp xứ này, thì tâm hồn nhà vua bị đầu độc, và cơ đồ của cái gia đình
này bị phá hỏng ngay trước mắt anh.”

“Henry Percy,” George nói; anh ta giơ cả hai tay lên. “Nghe đã, có để tôi nói

không nào? Như tôi hiểu, Henry Percy đã một lần được thuyết phục quên đi
những đòi hỏi của hắn, vậy nếu đã xử lý hắn được một lần...”

“Đúng,” Anne nói, “đức hồng y đã phân xử cho anh ta, nhưng không may

chút nào là ông hồng y ấy chết rồi.”

Có một nỗi lặng im: một lặng im du dương như nhạc. Anh nhìn họ, mỉm

cười, với Anne, với đức ông, với Norfolk. Nếu cuộc đời là một sợi dây chuyền
vàng thì đôi khi Chúa treo vào đấy một vật trang trí. Để kéo dài khoảnh khắc
này, anh đi ngang qua phòng nhặt lên tấm thảm treo bị rơi lăn lóc. Khung dệt
hẹp. Nền màu chàm. Kiểu thắt không đối xứng. Hàng Isfahan à? Một đoàn thú
đi cứng đờ ngang qua, len qua những nút hình hoa. “Này,” anh bảo. “Mọi
người có biết đây là gì không? Những con công đấy.”

Mary Shelton đến nhìn qua vai anh. “Những thứ ngoằn ngoèo có chân này là

gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.