LÂU ĐÀI SÓI - Trang 362

rinh trên cổ. Da lão có màu của giấy da, giống như bức tranh Hans vẽ lão ta.
Lão ta nhìn khắp lượt quanh bàn bằng ánh mắt thằn lằn chậm chạp hấp háy.

Anh bước qua phòng đứng bên bàn phía đối diện Warham, hỏi thăm sức

khỏe giáo sĩ, theo nghi thức; rõ ràng là lão ta gần chết tới nơi rồi. Anh nói, “Nữ
tiên tri ngài chứa chấp trong giáo phận ngài. Eliza Barton. Cô ta thế nào rồi?”
Warham hầu như không ngẩng lên. “Anh muốn gì, hả Cromwell? Sứ mệnh
phụng vụ của ta chẳng có gì ghét bỏ cô ta. Anh biết điều đó.”

“Tôi nghe cô ta đang tuyên truyền cho những người đi theo rằng nếu nhà

vua lấy tiểu thư Anne thì ngài sẽ chỉ trị vì được một năm.”

“Ta không thể đoan chắc chuyện đó. Chính tai ta chưa nghe chuyện đó.”
“Tôi hiểu rằng giám mục Fisher đã đi gặp cô ta rồi.”
“À... hoặc là cô ta đến gặp. Người này hoặc người kia. Tại sao ông ấy lại

không chứ. Cô ta là một thanh nữ linh thiêng.”

“Ai đang điều khiển cô ta?”
Đầu Warham trông như thể sắp rời khỏi đôi vai. “Cô ta có thể không khôn

ngoan. Cô ta có thể lầm lạc. Nói cho cùng, cô ta chỉ là một gái quê chất phác
thôi mà. Nhưng cô ta có thiên bẩm, ta dám chắc chuyện đó. Khi dân chúng tìm
đến cô ta, cô ta có thể nói ngay họ đang khổ sở vì chuyện gì. Những tội lỗi gì
đang đè nặng lương tâm họ.”

“Thực thế sao? Tôi phải đến gặp cô ta mới được. Chẳng hay cô ta có biết tôi

đang khổ sở vì chuyện gì không?”

“Yên nào,” Thomas Boleyn lên tiếng. “Henry Percy đến đây rồi.”
Bá tước vào, đi giữa hai người trông coi. Đôi mắt đỏ hoe và hơi thở thoảng

mùi nôn chua lè cho thấy anh ta đã cưỡng lại đám người giúp cố hết sức đè anh
ta ra mà lau rửa. Nhà vua tới. Trời ấm nên ngài mặc đồ lụa nhạt màu. Những
viên hồng ngọc trên các ngón tay ngài trông như những bong bóng máu. Nhà
vua an tọa. Hai mắt xanh to của ngài dừng lại ở Henry Percy.

Thomas Audley - đại pháp quan tạm quyền - dẫn dắt bá tước lần lượt chối

bỏ những gì đã cả quyết trước đó. Có dạm ngõ không? Không. Có bất kỳ một
hình thức hứa hẹn nào không? Không. Không chung đụng chứ - ta hết sức lấy
làm tiếc phải đề cập điều này? Tôi xin thề danh dự là không, không và không.

“Đáng buồn là phải nói, chúng ta sẽ cần nhiều hơn một lời hứa danh dự của

ngươi,” nhà vua lên tiếng. “Vấn đề đã đi quá xa rồi, bá tước.”

Henry Percy trông hoảng hốt. “Vậy tôi còn phải làm gì nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.