LÂU ĐÀI SÓI - Trang 364

“Bây giờ Henry Percy có thể mượn thêm tiền nữa, và nhích gần hơn tới cảnh

khánh kiệt. Một tiến trình mà ta sẽ vui lòng tạo điều kiện cho.”

Anh ngồi xuống. “Ta nghĩ rồi một ngày ta sẽ lấy đất phong bá tước khỏi tay

hắn.”

“Thầy sẽ làm việc đó như thế nào?” Anh nhún vai: không biết. “Ta sẽ không

muốn nhà Howard có nhiều thế lực trên vùng biên ải hơn mức bọn họ hiện có.”

“Không. Không, quả là không.” Anh đăm chiêu. “Con tìm tài liệu về nữ tiên

tri của Warham nhé?”

Trong lúc đợi, anh mở cửa sổ nhìn xuống vườn. Màu hoa hồng nơi mấy giàn

leo trắng lòa nắng. Ta thấy ái ngại cho Mary Talbot, anh nghĩ; cuộc sống của
cô ta sau chuyện này sẽ không dễ thở hơn đâu. Trong vài ngày, chỉ một vài
ngày, thay cho Anne cô ta sẽ thành đề tài buôn chuyện của đám triều thần. Anh
nghĩ đến cảnh Henry Percy, bước vào để bắt đức hồng y, chùm chìa khóa trong
tay: gã lập hàng rào lính gác, quanh giường người hấp hối.

Anh nghiêng người ra ngoài cửa sổ. Ta đang băn khoăn không biết trồng cây

đào có được không nhỉ? Rafe mang bó tài liệu vào.

Anh cắt dây bao và trải ra các thư từ và bản ghi chép. Vụ việc khó chịu này

đã khởi sự từ sáu năm trước, tại một nhà nguyện đổ nát ven bờ đồng lầy xứ
Kent, khi một bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh bắt đầu thu hút khách hành
hương, vậy là một thiếu nữ tên Elizabeth Barton bày trò cho họ xem. Ban đầu
bức tượng đã làm gì mà gây được chú ý? Cử động, có lẽ thế: hay khóc ra máu.
Cô gái này mồ côi, được nuôi trong nhà một người quản lý ruộng đất của
Warham. Cô ta có một chị gái, ngoài ra không thân thích. Anh bảo Rafe,
“Chẳng ai chú ý đến cô ta cho đến lúc cô ta chừng hai mươi tuổi, rồi cô ta bị
bệnh gì đó, và khi khỏe lại cô ta bắt đầu có các thị kiến, nói bằng những giọng
kỳ lạ. Cô ta nói đã gặp thánh Peter cầm chùm chìa khóa ở cổng thiên đường.
Cô ta cũng thấy thánh Michael đang cân các linh hồn. Nếu người ta hỏi những
người thân đã chết của họ ở đâu, cô ta trả lời cho biết. Nếu đang ở thiên đường,
cô ta nói bằng một giọng cao. Nếu ở địa ngục, bằng một giọng trầm sâu.”

“Thế thì chắc là buồn cười lắm,” Rafe nói.
“Con nghĩ như vậy hả? Đúng là ta đã nuôi dạy một lũ trẻ bất kính.” Anh

đọc, rồi ngẩng lên. “Khi thì cô ta không ăn suốt chín ngày. Khi thì cô ta đột
nhiên ngã lăn ra đất. Có gì lạ đâu, phải không? Cô ta bị những cơn co quắp,
vặn vẹo và hôn mê. Nghe có vẻ rất khó chịu. Đức hồng y trước đây đã từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.