LÂU ĐÀI SÓI - Trang 38

“Chúa tha thứ cho tất cả chúng ta. Ông vua già đều đặn xưng tội về lòng háo

dục của ông ấy. Hoàng tử Arthur chết, rồi không lâu sau thì hoàng hậu chết, và
vua cha khi thấy mình thành người góa vợ thì nghĩ mình có thể cưới Katherine.
Nhưng rồi...” Ngài ưỡn đôi vai nghi vệ. “Người ta không thỏa thuận được về
hồi môn, anh biết đấy. Con cáo già Ferdinand, cha của cô ấy. Ông ta sẽ mưu
mẹo mà moi của ta bất kỳ khoản tiền nào phải trả. Mà bệ hạ của chúng ta hiện
thời khi ấy chỉ là cậu bé mười tuổi khiêu vũ trong lễ cưới của ông anh, và, ta
tin lúc đó và ở đó ngài đã phải lòng cô dâu rồi.”

Hai người ngồi trầm ngâm giây lát. Đáng buồn, cả hai đều biết là chuyện

đáng buồn. Ông vua già ghẻ lạnh với cô ấy, không cho cô rời khỏi vương quốc
và để mặc cô túng thiếu, không sẵn lòng quên phần hồi môn mà nhà vua nói
người ta nợ ông, cũng không hề có ý cho cô hưởng phần của người vợ góa và
để cô ra đi. Tuy nhiên không khỏi có điều thú vị, các mối liên hệ ngoại giao
sâu rộng mà cô gái nhỏ đó thu nhặt được suốt những năm tháng đó, sự thành
thạo đánh đổi lợi ích này với lợi ích khác. Khi Henry lấy cô, ngài mới mười
tám tuổi, đầu óc chân chất thật thà. Vua cha băng chưa được bao lâu thì ngài đã
lấy Katherine. Cô lớn tuổi hơn nhà vua, và những năm lo buồn đã làm cô trở
nên tư lự, bớt đi phần nhan sắc. Nhưng người đàn bà của thực tại đó lại không
sống động bằng cái hình ảnh trong tâm tưởng của nhà vua; ngài thiết tha khao
khát người mà anh trai từng sở hữu. Ngài cảm nhận lại cái run run nơi bàn tay
nhỏ bé của cô lúc cô vịn tay ngài khi ngài mới mười tuổi. Như thể là nàng tin
cậy ở ngài, như thể - như ngài nói với những người thân cận - nàng đã nhận ra
rằng nàng không được để dành làm vợ Arthur, ngoại trừ trên danh nghĩa, thân
xác nàng là dành để cho ngài, người con trai thứ, người mà nàng hướng đôi
mắt xanh tro yêu kiều tới, và nở nụ cười ngoan ngoãn. Ngài thường nói, nàng
luôn yêu ta. Thời gian hơn bảy năm theo đòi hỏi ngoại giao, có thể nói như
vậy, khiến ta không thể ở bên nàng. Nhưng giờ đây ta không cần phải sợ ai
nữa. Rome đã miễn trừ. Các thủ tục giấy tờ đã hợp lệ. Các đồng minh vẫn yên
vị. Ta đã cưới một trinh nữ, bởi người anh xấu số của ta không động đến nàng;
ta đã cưới một đồng minh, họ hàng thân thích Tây Ban Nha của nàng; nhưng,
trên tất cả mọi điều, ta cưới vì tình yêu.

Vậy bây giờ thì sao? Không còn gì. Cũng gần như không còn gì: nửa đời

người đang chờ để được gạch bỏ, loại khỏi hồ sơ.

“Thôi, được rồi,” đức hồng y bảo. “Ta sẽ có gì đây? Nhà vua sẽ chờ đợi theo

cách của mình, còn bà ấy, sẽ khó mà lay chuyển bà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.