LÂU ĐÀI SÓI - Trang 389

“Ông ta hỏi thần có phải người xứ Wales không. Có vẻ đó là một vấn đề lớn

với ông ta, thần rất tiếc phải gây thất vọng như vậy.”

“Ồ, ngươi không làm thất vọng,” Henry nói. “Nhưng để đến lúc nào ngươi

như vậy, ta sẽ cho ngươi biết.”

Hai tiếng đồng hồ. Hai ông vua. “Ông biết gì không, Walter?” Anh đứng

trong gió biển mặn muối, nói với người cha đã khuất.

Khi François cùng ông vua anh em quay lại Calais, chính Anne đưa vua Pháp
ra khiêu vũ sau bữa dạ tiệc linh đình. Má cô ta ửng hồng, đôi mắt lấp lánh sau
chiếc mặt nạ mạ vàng. Khi cô ta hạ chiếc mặt nạ xuống và nhìn thẳng mặt vua
nước Pháp, cô ta mang một nụ cười nửa miệng lạ lùng, không hoàn toàn của
con người, như thể sau chiếc mặt nạ kia lại có một mặt nạ khác. Ta có thể thấy
hàm dưới ông ta trễ xuống; ta có thể thấy ông ta bắt đầu nhỏ dãi. Anne đan
ngón vào bàn tay ông ta, đưa ông ta đến một chỗ ngồi bên cửa sổ. Hai người
nói chuyện bằng tiếng Pháp khoảng một tiếng đồng hồ thì thầm, cái đầu màu
sẫm bóng mượt của ông ta nghiêng về phía Anne; thỉnh thoảng họ cười, nhìn
vào mắt nhau. Không nghi ngờ gì họ đang thảo luận một liên minh mới; vua
Pháp có vẻ như nghĩ cô ta còn một hiệp ước nữa nhét bên trong áo lót. Một lần
François cầm bàn tay cô ta lên. Cô ta rụt lại, kháng cự nửa vời, và trong
khoảnh khắc có vẻ như ông ta định đưa những ngón tay nhỏ bé của cô ta lên
cửa quần cái chỗ không tiện nói ra của ông ta. Ai nấy đều biết François mới
đây đã chịu một đợt điều trị bằng thủy ngân. Nhưng chẳng ai biết nó có hiệu
nghiệm hay không.

Henry khiêu vũ với vợ của các thân hào nhân sĩ ở Calais: điệu gigue, điệu

saltarello. Charles Brandon, quên bẵng bà vợ đau ốm, làm cho các bạn nhảy
kêu rú vì nhấc bổng làm váy họ bay tung lên. Nhưng Henry thì cứ đưa mắt về
phía Anne cuối sảnh, về phía François. Lưng của nhà vua nước Anh cứng lại
với nỗi hãi hùng riêng. Gương mặt ngài lộ vẻ đau đớn mà phải tươi cười.

Anh nghĩ, cuối cùng thì ta phải chấm dứt cảnh này: có thật vậy không, anh

phân vân tự hỏi, như một thần dân phải cảm thấy, anh đã thực lòng yêu quý
vua của mình?

Anh tìm lôi Norfolk ra khỏi cái góc khuất ông ta trốn vào vì sợ bị đề nghị

làm bạn nhảy với bà vợ ông thống sứ. “Thưa ông, đưa cô cháu gái của ông ra
đi. Cô ấy đã làm đủ phận sự ngoại giao. Vua chúng ta đang ghen đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.