LÂU ĐÀI SÓI - Trang 390

“Cái gì? Ông ấy phàn nàn cái quỷ gì bây giờ chứ?” Tuy nhiên Norfolk cũng

nhác thấy chuyện gì đang diễn ra. Ông ta chửi thề rồi đi băng qua phòng -
xuyên qua đám người khiêu vũ mà không đi vòng tránh họ. Ông ta nắm lấy cổ
tay Anne, kéo ngược lên như muốn bẻ. “Xin ngài cho phép, hoàng thượng.
Quý cô, chúng ta sẽ khiêu vũ chứ.” Công tước giật phắt Anne đứng lên. Họ
khiêu vũ, dù điệu này trông chẳng giống bất cứ điệu nhảy nào ở bất kỳ đại sảnh
nào trước đây. Phần công tước, một cơn sấm sét của con quỷ móng guốc; về
phần Anne, một đóa bạch hoa trắng bợt, một cánh tay ôm trông như chiếc cánh
gãy.

Anh nhìn sang Henry. Gương mặt nhà vua đã lộ vẻ hài lòng, mực thước

điềm đạm. Anne phải bị trừng phạt, và bởi ai nếu không phải người thân thích
của cô ta? Đám quý tộc Pháp túm tụm lại, tủm tỉm cười. François nheo nheo
mắt nhìn theo.

Đêm đó nhà vua rời quần thần sớm, cho lui kể cả đám quý tộc cơ mật viện; chỉ
có Henry Norris đi ra đi vào, theo sau là một thuộc hạ đem rượu vang, trái cây,
một cái chăn lớn, rồi một chảo than; trời đã trở lạnh. Đến lượt đám phụ nữ trở
nên khích động và gắt gỏng. Giọng Anne cao lên nghe rõ. Cửa đập rầm rầm.
Khi anh đang nói chuyện với Thomas Wyatt, tiểu thư Shelton chạy nhanh tới
chỗ anh. “Chủ nhân tôi cần một cuốn Kinh Thánh!”

“Thầy Cromwell có thể đọc lại toàn bộ sách Tân Ước,” Wyatt nói như muốn

giúp.

Cô gái trông tuyệt vọng. “Tôi nghĩ bà ấy cần cuốn kinh để thề.”
“Việc đó thì tôi không giúp gì được.”
Wyatt nắm lấy hai bàn tay cô gái. “Ai sẽ sưởi ấm cho nàng đêm nay, tiểu thư

Shelton?” Cô gái rút tay ra, vụt đi để tìm Kinh Thánh. “Để tôi nói cho anh biết
là ai. Là Henry Norris.”

Anh nhìn theo cô gái. “Cô ta rút thăm à?”
“Tôi đã may mắn rồi.”
“Nhà vua à?”
“Có lẽ.”
“Mới đây à?”
“Anne sẽ moi gan bọn ta ra xào mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.