LÂU ĐÀI SÓI - Trang 412

Ở Tháp anh ghé thăm một tù nhân, là John Frith. Theo yêu cầu của anh mà

không phải là không có lý do, tù nhân này được cho ở trên mặt đất, sạch sẽ và
có giường ấm, cho ăn uống đầy đủ, cấp cho rượu, giấy, bút mực; tuy nhiên anh
đã khuyên cậu ta nếu nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ thì cất các bản viết đi. Khi
tên cai ngục cho anh vào, anh đứng chờ mở cửa, nhìn xuống đất, không thích
trông những gì anh sắp thấy; nhưng John Frith đứng lên khỏi bàn, một gã trai
mảnh mai, lịch thiệp, một học giả tiếng Hy Lạp, và nói, “thầy Cromwell, tôi
biết ông sẽ đến.”

Khi cầm hai bàn tay Frith anh thấy chúng trơ xương, lạnh và khô với những

vết mực lồ lộ. Anh nghĩ, cậu ta không thể mỏng manh thế đâu, nếu cậu ta đã
sống lâu như vậy. Cậu ta là một trong những học giả bị nhốt hầm ở trường đại
học của Wolsey, nơi những người phổ biến Kinh Thánh bị giam giữ bởi không
có chỗ nào chắc chắn hơn. Khi bệnh dịch mùa hè tấn công cả các nhà hầm,
Frith vật vờ trong bóng tối với các thây ma, cho đến khi có ai đó chợt nhớ và
cho cậu ta lên.

“Thầy Frith,” anh nói, “nếu tôi có mặt ở London khi anh bị bắt thì...”
“Nhưng khi ông ở Calais thì Thomas More đã hành động.”
“Anh quay lại nước Anh vì cái gì? Không, đừng kể với tôi. Nếu anh đi vì

công trình của Tyndale thì tốt hơn tôi không nên biết. Người ta nói anh đã có
một cô vợ, có đúng không? Ở Antwerp à? Một điều mà nhà vua không thể chịu
đựng được - không, ngài không chịu nổi nhiều thứ - nhưng ngài ghét các linh
mục có vợ. Và ngài ghét Luther, mà anh đã dịch Luther sang tiếng Anh.”

“Ông diễn giải vụ này rất hay đấy, để truy tố tôi.”
“Anh phải giúp tôi để giúp chính anh. Nếu tôi thu xếp để anh được ra mắt

nhà vua... anh sẽ phải chuẩn bị, ngài là một nhà thần học tinh anh sắc sảo đấy...
anh có nghĩ anh sẽ làm dịu các câu trả lời, cho vừa ý ngài không?”

Lửa được nhóm lên nhưng căn buồng vẫn lạnh. Người ta không trốn được

sương mù và hơi thở của sông Thames. Frith lên tiếng, giọng chỉ vừa đủ nghe,
“Thomas More vẫn còn được đức vua tin dùng. Và ông ta đã viết cho nhà vua
một lá thư, nói,” cậu ta gượng cười, “rằng tôi là Wycliffe, Luther và Zwingly
được cuộn rồi cột lại với nhau - một nhà cải cách nhồi vào trong một nhà cải
cách khác, như để làm bữa tiệc người ta nhồi một con gà lôi trong một con gà
bên trong một con ngỗng. More có ý xơi tôi, nên ông đừng xúi khoan hồng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.