LÂU ĐÀI SÓI - Trang 417

“Vậy nếu cô dâu có ý khác? Con thắc mắc tại sao thầy không cưới cô ta cho

Gregory.”

“Gregory còn quá trẻ, Richard hai mươi ba rồi, tuổi ấy mà kết hôn là được

rồi nếu ta có khả năng lo. Còn con cũng đã qua tuổi đó rồi - cũng đã đến lức
con lấy vợ.”

“Con sẽ lấy vợ, trước khi thầy tìm được một người nhà Boleyn cho con.”

Rafe quay đi và dịu giọng nói, “Chỉ có điều này, thưa thầy, con nghĩ đó là điều
khiến Richard ngập ngừng... từ nay toàn bộ cuộc sống và vận may của chúng ta
tùy thuộc vào bà phu nhân kia, và không những dễ thay đổi mà bà ta còn ghê
gớm nữa, và toàn bộ lịch sử hôn nhân của nhà vua cho chúng ta biết rằng một
đứa trẻ trong bụng không phải là người thừa kế từ trong nôi.”

Vào tháng Ba, tin tức từ Calais cho hay nam tước Berners vừa qua đời. Cái
buổi chiều trong thư viện của ông, cơn bão lồng lộn bên ngoài: khi ông nhìn lại
một bến cảng bình yên thì dường như đó là một giờ khắc sau cùng ông có được
cho riêng mình. Anh muốn cung cấp một khoản cho những cuốn sách của ông
- một khoản rộng rãi để giúp phu nhân Berners - nhưng những trang ghi chép
khổ lớn tựa hồ đã nhảy khỏi bàn của ông ta và ra đi, một số theo hướng Francis
Bryan, người cháu của ông già, số khác thì đến với người họ hàng khác của
ông, là Nicholas Carew. “Ngài có tha nợ cho ông ấy được không,” anh hỏi
Henry, “Ít ra cho phần cuối đời của vợ ông ấy? Ngài biết ông ấy không để
lại...”

“Đứa con trai nào.” Tâm trí Henry đã đi trước: ta đã từng ở trong hoàn cảnh

bất hạnh đó, không có con trai, nhưng ta sẽ sớm có người nối dõi.

Anh mang đến cho Anne một số bát sành Ý thời Phục hưng. Bên ngoài có

vẽ chữ maschio

*

, bên trong là hình những đứa bé tóc vàng bụ bẫm, mỗi đứa có

một cái chim be bé. Cô ta cười. Người Ý nói để có một thằng cu thì phải giữ
mình cho ấm, anh bảo. Hâm nóng rượu uống để làm ấm máu trong người.
Không ăn hoa quả lạnh, không ăn cá.

Jane Seymour bảo, “Bà có nghĩ điều đó đã được quyết định rồi không, quyết

định nó sẽ là gì, hay Chúa sẽ quyết định sau? Bà có nghĩ nó tự biết chính nó
không, là cái gì? Bà có nghĩ nếu chúng tôi thấy được bên trong bà, chúng ta có
thể đoán được không?”

“Jane, tôi ước gì cô vẫn ở dưới Wiltshire,” Mary Shelton nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.