LÂU ĐÀI SÓI - Trang 422

triệu tập tại tu viện ở Dunstable, bởi vì nơi đó, xem nào, mười, mười hai dặm
là đến Ampthill, nơi bà ấy ở - vậy để bà ấy có thể gửi các luật sư của bà ấy
đến, nếu muốn. Hoặc thân chinh đến tòa. Ta muốn ngươi đến đó gặp bà ấy, đi
bí mật thôi, chỉ nói chuyện với bà ấy...”

Để cho chắc bà ấy không làm gì bất ngờ.
“Để Rafe lại với ta trong lúc anh đi.” Thấy mình được hiểu ý dễ dàng như

vậy, nhà vua yên tâm trở lại tâm trạng vui vẻ. “Ta trông cậy nó sẽ ăn nói được
như Cromwell. Ngươi có một thằng bé giỏi đấy. Và nó giữ vẻ mặt nghiêm nghị
giỏi hơn ngươi. Ta thấy ngươi, khi ngươi ngồi họp hội đồng, lấy tay che miệng.
Đôi khi, ngươi biết không, chính ta cũng muốn cười.” Ngài buông mình xuống
ghế, che mặt như thể muốn để giấu khuất đôi mắt. Anh thấy, một lần nữa, nhà
vua muốn khóc. “Brandon nói em gái ta sắp chết. Không còn thầy thuốc nào có
thể chữa cho cô ấy. Ngươi biết cô ấy một thời có mái tóc đẹp, tóc như sợi bạc -
con gái ta cũng có tóc đó. Khi nó lên bảy nó là hình ảnh của em gái ta, như một
vị thánh trên bức tranh tường. Hãy nói ta nghe, ta sẽ làm gì với con gái ta?”

Anh đợi, đến khi anh biết đó là một câu hỏi thật. “Xin hãy tử tế với cô ấy,

thưa ngài. Hòa giải với cô ấy. Cô ấy không nên bị tổn thương.”

“Nhưng ta phải để nó thành con hoang. Ta phải đặt nước Anh lên vai những

đứa con hợp pháp của ta.”

“Nghị viện sẽ làm chuyện đó.”
“Phải.” Nhà vua thút thít. Quệt nước mắt. “Sau khi Anne lên ngôi.

Cromwell, một điều thôi, và rồi chúng ta sẽ đi ăn sáng, bởi vì quả là ta đói lắm
rồi. Việc mối mai cho người anh em họ Richard của ta...”

Anh nghĩ, thật nhanh, theo cách của anh, lướt một vòng khắp giới quý tộc

Anh. Nhưng không, anh thấy đó là Richard của anh, Richard Cromwell. “Phu
nhân Carey...” Giọng nhà vua mềm đi. “Ờ, ta đã nghĩ cả rồi, và ta nghĩ là,
không được. Hay ít ra thì cũng trong lúc này.”

Anh gật đầu. Anh hiểu lý do của ngài. Khi Anne hiểu ra điều đó, cô ta sẽ

đóng đinh ngài mất.

“Đôi lúc đây là sự an ủi cho ta,” Henry nói, “không cứ phải nói thật nhiều

lời. Ngươi được sinh ra để hiểu ta, có lẽ thế.”

Đó là một cái nhìn về tình thế của họ. Khi Henry chào đời thì anh đã được

độ sáu tuổi, những năm mà anh đã tận dụng được rồi. Henry bỏ chiếc mũ thêu,
ném xuống, lùa hai bàn tay vào tóc. Giống như mái tóc vàng óng của Wyatt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.