LÂU ĐÀI SÓI - Trang 434

trong chuyện hoang đường, mà là cái gì đó ông ta coi là thật, như ông ta coi
thánh kinh là sự thật.

“À này,” anh nói. “Chúng tôi nghe rằng ông không thể đến dự lễ tấn phong

vì ông không đủ tiền mua một cái áo khoác mới. Đích thân giám mục
Winchester sẽ mua cho ông một cái nếu ông có mặt vào ngày đó.”

“Stephen à? Anh ta sẽ mua à?”
“Tôi thề đấy.” Anh nhấm nháp cái ý nghĩ là quay lại London yêu cầu

Gardiner đưa cho mười bảng. “Hoặc phường hội thợ bạc sẽ quyên góp, nếu
ông thích, để mua một cái mũ mới và một áo chẽn mới nửa.”

“Còn ông sẽ ăn mặc thế nào khi đến đó?” Margaret nói một cách nhẹ nhàng,

như thể cô ta được yêu cầu lo cho hai đứa trẻ để đến dự buổi chiều ấy.

“Người ta chuẩn bị cho tôi vài thứ. Tôi để những người khác lo việc đó. Chỉ

cần tôi tránh đùa giỡn náo loạn là đủ.”

Anne đã nói, anh đừng ăn mặc như luật sư vào ngày đăng quang của ta. Cô

ta lớn tiếng gọi Jane Rochford, bấy giờ đang ghi chép như một thư ký: Thomas
phải mặc lễ phục màu đỏ sẫm. “Tiểu thư Roper,” anh nói, “bản thân cô có tò
mò về lễ lên ngôi hoàng hậu không?”

Cha Margaret cắt ngang, gạt cô ra: “Đó là một ngày hổ thẹn cho phụ nữ

Anh. Người ta có thể nghe dân chúng nói trên khắp các đường phố - khi nào
Hoàng đế tới, những người vợ mới lại có quyền của mình.”

“Cha à, con chắc họ cẩn thận tránh để thầy Cromwell nghe được.”
Anh thở dài. Biết rằng tất cả các cô điếm trẻ vui tính đều đứng về phía ta thì

cũng chẳng ích gì mấy. Tất cả những cô tình nhân, và những cô con gái bỏ nhà
đi hoang. Anne bây giờ dù đã có chồng vẫn tự dựng mình làm gương. Chưa gì
cô ta đã tát Mary Shelton, phu nhân Carey kể với anh, vì đã viết một câu khó
hiểu vào cuốn sổ cầu nguyện của cô ta, mà đó thậm chí không hề là một câu
khiếm nhã. Những ngày này hoàng hậu ngồi thẳng tắp, đứa bé quẫy đạp trong
bụng, món đồ thêu trên tay, và khi Norris cùng Weston và đám bạn quý tộc của
họ tụ tập trong cung của cô ta, đặt đầy dưới chân cô ta những món tặng vật thì
cô ta nhìn như thể bọn họ đang rắc đầy nhện vào các nếp váy cô ta. Trừ phi đến
gần cô ta với một đoạn Kinh Thánh trên miệng, bằng không tốt hơn là đừng
đến.

Anh nói, “Thánh nữ đó có đến gặp ông nữa không? Cô nữ tiên tri đó?”
“Có,” Meg nói, “nhưng chúng tôi không tiếp đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.