LÂU ĐÀI SÓI - Trang 443

Đám rước Anne hình thành lúc chín giờ. Cô ta ủ mình trong nhung tím, viền

lông chồn. Cô ta phải đi bộ bảy trăm thước, trên thảm xanh lam trải đến bệ thờ,
gương mặt như xuất thần. Tách xa phía đằng sau Anne là bà công tước thừa kế
của Norfolk, đỡ đuôi áo của hoàng hậu; gần hơn, đỡ tà áo choàng của Anne,
một bên là giám mục Winchester, bên kia là giám mục London. Cả hai bọn họ,
Gardiner và Stokesley, đều là người của nhà vua trong vụ ly dị của ngài; nhưng
lúc này cả hai trông như thể chỉ muốn tránh xa cái mục tiêu sống động của
cuộc tái hôn của nhà vua, cái đối tượng đang rịn mồ hôi lấp lánh trên vầng trán
cao, và mím chặt đôi môi - đến khi cô ta tới được chỗ bàn thờ - thì cặp môi
dường như lặn hẳn vào trong gương mặt. Ai bảo hai giám mục lại phải đi nâng
áo cho cô ta? Tất cả đã được ghi trong một cuốn sách lớn, cổ xưa đến nỗi
không ai dám chạm đến, dám thở mạnh trên đó; Lisle dường như thuộc lòng.
Có lẽ nên cho chép lại và in nó ra, anh nghĩ.

Anh thầm ghi nhớ điều đó, rồi tập trung ý chí vào Anne: Anne không được

loạng choạng, khi cô ta gập mình úp mặt xuống đất cầu nguyện trước ban thờ,
những người đi theo bước tới để đỡ tân hoàng hậu trong khoảng hơn ba mươi
phân quan trọng trước khi cái bụng bầu chạm vào mặt thềm thiêng. Anh bỗng
thấy mình đang cầu nguyện: cầu cho đứa trẻ này, trái tim gần tựu hình của
thằng bé giờ đây đang đập trên sàn đá, cầu cho nó được thánh hóa bởi khoảnh
khắc này, cho nó được giống như người cha của cha nó, giống những ông bác
nhà Tudor của nó; cho nó được cứng rắn, tỉnh táo sáng suốt, thận trọng trước
cơ hội, nắm chắc lấy mỗi vận may đến dù nhỏ nhất. Nếu Henry sống được hai
mươi năm, Henry mà Wolsey đã gây dựng, rồi để cho đứa bé này kế vị thì ta có
thể tạo dựng nên bậc quân vương của riêng ta: để vinh danh Thiên Chúa và vì
sự thịnh vượng của Anh. Bởi ta sẽ chưa quá già. Nhìn Norfolk đó, ông ta đã
sáu mươi rồi, cha ông ta bảy mươi tuổi khi chiến đấu ở Flodden. Và ta sẽ
không như Henry Wyatt mà bảo, bây giờ ta lui khỏi mọi công việc để nghỉ
ngơi. Bởi vì còn có gì nữa đâu ngoài công việc?

Anne, loạng choạng, đứng lên lại. Cranmer, trong đám hương khói dày đặc,

ấn vào tay tân hoàng hậu cây quyền trượng, một chiếc roi bằng ngà voi, đặt
chiếc vương miện thánh Edward lên đầu cô ta trong một thoáng ngắn ngủi, rồi
bằng chiếc miện nhẹ hơn có thể đội được: một màn tung hứng ảo diệu, hai bàn
tay anh ta thuần thục như thể anh ta đã xáo trộn những chiếc vương miện suốt
cả đời. Vị giáo sĩ cấp cao trông hơi hào hứng, cứ như ai đó đưa cho anh ta một
cốc sữa ấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.