LÂU ĐÀI SÓI - Trang 470

báo rằng cung mặt trăng của ngài là Bạch Dương (cái hành tinh hấp tấp vội
vàng đó) đúng vào nhà thể hiện hôn sự?”

Anh nói, “không kiên nhẫn được nữa, chúng ta chẳng nghe nói gì nhiều về

chuyện cung mặt trăng của ngài là Bạch Dương khi ngài yên bề với Katherine
suốt hai mươi năm. Không phải những ngôi sao làm nên chúng ta, thái y Butts
à, mà là hoàn cảnh và necessita[nhu cầu], những lựa chọn chúng ta chọn khi bị
bức bách; đức hạnh của chúng ta tạo nên chúng ta, nhưng đức hạnh cũng
không đủ, có lúc chúng ta cũng phải sử dụng những tính xấu. Hay là các vị
không đồng ý?”

Anh vẫy Christophe rót đầy ly rượu cho bọn họ. Họ nói chuyện về Sở Đúc

tiền, Vaughan sắp có một vị trí ở đây; về Calais, ở đó phu nhân Honor Lisle
dường như bận rộn công việc hơn cả ông chồng thống sứ của cô ta. Anh nghĩ
đến Guido Camillo ở Paris, đang đo bước cáu kỉnh giữa những bức tường gỗ
của bộ máy nhớ của ông ta, trong khi kiến thức tự nó cứ tăng trưởng không
nhìn thấy được trong các khoang chứa và những không gian ẩn bên trong. Anh
nghĩ đến Thánh nữ - bây giờ thì đã rõ là không thánh thiêng, cũng chẳng phải
trinh nữ - lúc này không nghi ngờ gì đang ngồi ăn tối với mấy đứa cháu gái của
anh. Anh nghĩ đến các đồng sự cùng thẩm vấn với mình: Cranmer đang quỳ
cầu nguyện, ngài Mím chau mày đọc các bản ghi trong ngày, Audley - đại pháp
quan đang làm gì nhỉ? Hẳn là đang ngồi chùi bóng láng chiếc dây chuyền chức
vụ của anh ta. Anh nghĩ đến việc nói chuyện với Vaughan, không hẳn là cuộc
trò chuyện, có một cô gái tên Jenneke ở nhà anh ta hay không? Đã xảy ra
chuyện gì với cô ấy? Nhưng Wriothesley phá tan dòng suy tư của anh. “Khi
nào chúng ta mới được xem bức chân dung ông thầy chúng ta đây? Anh đã làm
cả một thời gian rồi, Hans, đến lúc đưa bức tranh về đây rồi. Bọn tôi đang nóng
lòng xem anh biến ông ấy thành cái gì.”

“Hans còn đang bận vẽ các sứ giả Pháp,” Kratzer nói. “De Dinteville muốn

mang chân dung của ông ấy về theo khi có lệnh triệu hồi.”

Có chuyện cười về sứ thần Pháp, vì ông ta hết đóng gói đồ đạc rồi lại dỡ ra,

khi chủ nhân ông ta lệnh cho ở lại. “Dù sao tôi cũng hy vọng ông ấy đừng bị
gọi sớm quá,” Hans nói, “bởi tôi định bụng cho mọi người thấy bức đó để được
đặt hàng thêm. Tôi muốn nhà vua đến xem, thực sự tôi muốn vẽ nhà vua, các
anh thấy có thể được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.