LÂU ĐÀI SÓI - Trang 471

“Tôi sẽ hỏi ngài,” anh đáp ngay. “Để tôi chọn thời điểm nhé.” Anh nhìn lại

bàn ăn thấy Vaughan rạng rỡ vì tự hào, trông như thần Jupiter trong bức tranh
vẽ trên trần nhà.

Sau khi rời bàn ăn anh mời các vị khách kẹo gừng và kẹo hoa quả, và

Kratzer vẽ ra các sơ đồ. Anh ta vẽ Mặt trời và các hành tinh chuyển động trên
quỹ đạo của chúng theo như sơ đồ anh ta nghe được từ Cha Copernicus. Anh ta
trình bày thế giới quay quanh trục của nó như thế nào, và không ai trong phòng
lên tiếng bác bỏ. Dưới chân chúng ta còn cảm thấy được sức kéo và sức nâng
của nó, những tảng đá rên rỉ xé mình khỏi lòng đất, các đại dương chao
nghiêng vỗ sóng vào bờ, dãy Alpe tròng trành lảo đảo trôi, những khu rừng
nước Đức bật rễ thoát lên. Thế giới không còn là cái thế giới khi anh và
Vaughan còn trẻ, thậm chí không còn là cái thế giới lúc sinh thời của đức hồng
y.

Khách khứa ra về thì Alice cháu anh bước vào, lướt qua những người gác,

quấn mình trong một áo choàng rộng; tháp tùng cô là Thomas Rotherham, một
trong những người được anh bảo trợ và sống tại đây. “Không phải lo ngại gì,
thưa cậu,” Alice nói, “Jo đang ngồi với bà Elizabeth, nhưng không có gì thoát
được mắt Jo đâu.”

Thế à? Cái đứa bé bao giờ cũng khóc khi thêu hỏng ấy à? Cái con bé lôi thôi

đôi khi lại thấy lăn lộn dưới gầm bàn với một con chó ướt lướt thướt, hay đuổi
theo một người bán rong xuống phố ấy à?

“Con muốn nói chuyện với cậu,” Alice bảo, “nếu cậu có thời giờ cho con?”
“Dĩ nhiên rồi,” anh nói, cầm lấy cánh tay nó, nắm lấy bàn tay nó; Thomas

Rotherham bỗng nhợt nhạt đi - khiến anh thắc mắc - và lảng ra.

Alice ngồi vào phòng làm việc của anh. Cô bé ngáp. “Con xin lỗi - nhưng

chị ta thật phiền nên giờ giấc cứ dài lê thê.” Cô bé vén một lọn tóc xuống dưới
mũ. “Chị ta sụp đổ đến nơi rồi,” cô bé nói. “Chị ta cứng rắn trước mặt các thầy,
nhưng đêm thì khóc, bởi vì chị ta biết chị ta là một kẻ lừa đảo. Và ngay cả lúc
đang khóc chị ta cũng nhìn lén để xem có hiệu quả gì không.”

“Ta muốn trò đó kết thúc luôn,” anh bảo. “Dù bao thứ rắc rối cô ta gây ra,

chúng ta cũng không thấy mình được mở mang soi sáng gì, ba bốn người
chúng ta đã học đã biết qua luật pháp và các thánh thư, mà cứ ngày lại ngày
họp nhau ngồi để phát hiện sơ hở của một con oắt con.”

“Tại sao trước đây thầy không đưa chị ta về?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.