LÂU ĐÀI SÓI - Trang 475

“Ta nghĩ chó sói đã chết hết từ khi các khu rừng lớn bị đốn hạ. Cái tiếng hú

con nghe chỉ là của dân London thôi.”

Ngày Chủ nhật: trong ánh sáng màu hồng nhạt họ khởi hành từ Tu viện Austin
Friars, người của anh mặc chế phục mới màu xám có vân cẩm thạch đến đón
đoàn người từ ngôi nhà trong thành phố họ giữ nữ tu. Hẳn là thuận tiện hơn,
anh nghĩ, nếu ta có chiếc xuồng lớn của thái sư, thay vì lo sắp xếp kiểu ad hoc

*

khi chúng ta phải vượt sông. Anh đã dự lễ Mass rồi; Cranmer cứ khăng khăng
bọn họ phải dự một lễ nữa. Anh quan sát nữ tu và thấy cô ta rơi nước mắt.
Alice có lý; cô ta đã hết trò bịa đặt vờ vịt rồi.

Vào lúc chín giờ cô ta sẽ gỡ những mối dây mà cô ta đã bỏ hằng năm trời để

thắt nút chất chồng lên. Cô ta thú nhận một cách đàng hoàng, mạnh mẽ và
nhanh đến mức Riche hầu như không theo kịp, và cô ta khẩn nài họ với tư cách
những con người trần thế, với tư cách những người thành đạt: “Các vị biết
chuyện đó là thế nào rồi. Ta nói đến điều gì đó và dân chúng chú mục vào ta,
'cô định nói gì, cô có ý gì đấy?' Ta nói ta đã có một thị kiến và vậy là bọn họ sẽ
không để ta yên nữa.”

“Cô không thể để mọi người thất vọng phải không?” Anh nói; cô ta thừa

nhận, “đúng như vậy, ta không thể. Phóng lao rồi ta phải theo lao. Nếu ta cố lui
lại bọn họ sẽ làm thịt ta mất.”

Cô ta thú nhận các thị kiến của cô ta đều là bịa đặt. Cô ta chưa bao giờ nói

chuyện với người trên thiên giới, hay làm cho người chết sống lại; tất cả những
chuyện đó đều là lừa bịp. Cô ta chưa bao giờ làm được phép lạ. Bức thư của
Mary Magdalene, là do Cha Bocking viết, rồi một tu sĩ mạ vàng các con chữ,
để một lát rồi cô ta sẽ nhớ ra tên ông này. Các thiên thần đều do cô ta bịa ra, có
vẻ như cô ta đã thấy họ nhưng bây giờ thì cô ta biết đó chỉ là những ánh phản
chiếu lóe trên tường. Những giọng nói cô ta nghe được không phải giọng của
họ, đó không phải là những tiếng nói rành mạch rõ ràng, chỉ là tiếng hát của
các chị em trên nhà nguyện, hay một người đàn bà nào ngoài đường kêu khóc
vì bị đánh và bị cướp, cũng có thể là âm thanh vô nghĩa của bát đĩa chạm nhau
dưới bếp; còn những tiếng khóc lóc rên than, mà dường như từ cổ họng những
kẻ bị nguyền rủa, đó là tiếng ai đó kéo lê một chân niễng trên sàn nhà, đó là
tiếng oăng oẳng của một con chó đi lạc. “Giờ đây tôi biết, thưa các quý ngài,
rằng các vị thánh đó không có thật. Không phải thật như kiểu các vị đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.