LÂU ĐÀI SÓI - Trang 478

“Lizzie chị của Jane đang ở triều với chồng, thống sứ vùng Jersey, là người

có mối liên hệ nào đó với hoàng hậu mới.” Lizzie tới, toàn thân bọc nhung và
đăng ten, những đường nét hình hài cứng nhắc cũng như ở em gái cô ta thành
ra nhòa đi, không xác định, đôi mắt màu hạt dẻ táo bạo và hùng hồn. Jane thì
thầm theo bén gót cô ta; đôi mắt Jane như nước, nơi những ý nghĩ của cô lướt
qua, như những con cá lấp lánh ánh vàng quá nhỏ không thể câu hay đánh lưới
được.

Jane Rochford - trong mắt anh là một người tâm trí bỏ không - nãy giờ quan

sát anh dõi nhìn hai chị em nhà kia. “Lizzie Seymour hẳn là có một người
tình,” cô ta bảo, “không thể do chồng mà hai gò má cô ta rạng rỡ thế kia,
chồng cô ấy già rồi. Ông ấy là một người già từ khi tham gia các cuộc chiến
tranh Scotland. Hai chị em kia có đôi chút giống nhau,” Jane Rochford chỉ ra;
họ có cùng một thói quen cúi thấp đầu và cắn môi. “Nếu không,” cô ta nói,
cười mỉa, “anh sẽ nghĩ mẹ các cô ấy đã từng giở những trò giống như chồng bà
ta. Thời trẻ bà ấy là một người đẹp, anh biết đấy, Margery Wentworth. Và
không một ai biết chuyện gì diễn ra dưới Wiltshire.”

“Tôi sẽ ngạc nhiên nếu cô không biết, bà Rochford ạ. Dường như cô biết hết

chuyện của mọi người.”

“Anh và tôi, chúng ta đều mở to mắt.” Cô ta cúi xuống, khi nói câu này, như

thể hướng câu nói vào trong, vào thân thể cô ta, “Tôi sẽ luôn mở to mắt, nếu
anh muốn, ở những nơi anh không đến được.”

“Lạy Chúa, cô ta muốn gì đây? Không thể là chuyện tiền nong, đúng

không?” Câu hỏi thốt ra lạnh lùng hơn anh tính: “Dựa trên sự khuyến khích
nào đây nhỉ?”

Cô ta ngước mắt nhìn anh. “Tôi muốn có tình bạn của anh.”
“Không kèm theo các điều kiện.”
“Tôi nghĩ có thể giúp được anh. Vì giờ phu nhân Carey đồng minh của anh

đã đi xuống Hever thăm con gái. Chị ta không còn được gọi nữa bởi Anne đã
trở lại làm bổn phận ở phòng ngủ. Mary đáng thương.” Cô ta cười. “Chúa đã
chìa cho chị ấy một bàn tay khá hữu hảo mà chị ấy chưa bao giờ biết nắm lấy.
Xin nói tôi nghe, anh sẽ làm gì nếu hoàng hậu không sinh đứa con nữa?”

“Chẳng có lý do gì mà sợ điều đó. Mẹ của cô ta mỗi năm sinh một con.

Boleyn từng phàn nàn bà ấy làm cho ông ta nghèo mãi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.