LÂU ĐÀI SÓI - Trang 48

anh ta cả đời không nở một nụ cười, thế nhưng, có gì để cười, khi mà ta bị dạt
trôi xa nơi bản quán? Cuốn Tân Ước anh ta soạn in trên loại giấy rẻ mạt, khổ
gập tám: trên trang nhan đề, nơi đáng lẽ để tên và địa chỉ người xuất bản, có
dòng chữ “IN Ở UTOPIA”. Anh hy vọng Thomas More đã xem một cuốn này
rồi. Anh thấy muốn cho ông ta xem, chỉ để nhìn mặt More thế nào.

Anh gấp cuốn sách mới lại. Đến giờ bắt tay vào công việc trong ngày. Anh

biết anh không có thời gian tự chuyển văn bản này sang tiếng La tinh, để kín
đáo lưu hành; anh nghĩ nên bảo ai đó làm thay anh, vì tình cảm hoặc vì tiền.
Thật ngạc nhiên, thời buổi này, có nhiều tình cảm đến thế giữa những người
đọc tiếng Đức.

Đến bảy giờ, anh đã cạo râu, ăn sáng và ăn vận đẹp đẽ với đồ đũi mới tinh

cùng len màu tối hảo hạng. Thỉnh thoảng, vào giờ này, anh lại nhớ cha của Liz;
ông già tốt bụng đó luôn dậy sớm, sẵn sàng để xòe bàn tay dẹp lép vỗ lên đầu
anh mà nói, “sống một ngày vui nhé, Thomas, giùm ta.”

Anh đã thích ông cụ Wykys từ trước. Mới đầu Wykys gặp anh vì một vấn đề

liên quan đến pháp luật. Hồi đó anh - khoảng hăm sáu, hay hăm bảy nhỉ? - từ
nước ngoài về chưa bao lâu, thường có tật đầu câu nói thứ tiếng này cuối câu
nói thứ tiếng khác. Wykys khôn ngoan nên đã tạo được một gia sản kha khá
trong ngành buôn len. Ông là người gốc gác Putney, nhưng đó không phải là lý
do ông thuê anh; mà vì anh được giới thiệu và lấy thù lao thấp. Trong buổi gặp
làm việc đầu tiên, khi bày các tài liệu ra, Wykys hỏi, “Anh là con nhà Walter
phải không? Đã có chuyện gì thế? Vì, thề có Chúa, không tay nào rắn mặt hơn
anh hồi anh còn nhỏ.”

Anh hẳn đã giải thích, nếu anh biết có cách giải thích nào mà Wykys hiểu

được. Tôi đã bỏ nghề chinh chiến bởi vì, khi sống ở Florence, ngày ngày tôi
vẫn xem những bức bích họa?
Anh nói, “Tôi đã tìm được một cách sống dễ
chịu hơn.”

Về sau này, Wykys trở nên mệt mỏi hơn, mặc cho việc làm ăn trượt dài. Ông

ta vẫn gửi vải len khổ rộng sang thị trường miền Bắc nước Đức, trong khi -
theo ý kiến của anh, len đã tồn tại quá lâu trong ngành dệt thời nay, và loại vải
len khổ rộng khó dệt - ông già cần chuyển sang loại vải len kẻ sọc, vải nhẹ
hơn, xuất qua Antwerp đến Ý. Nhưng anh lắng nghe - anh là người biết lắng
nghe - những phàn nàn của ông già rồi nói, “Thời thế thay đổi rồi. Năm nay tôi
sẽ dẫn ông đến hội chợ vải vóc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.