LÂU ĐÀI SÓI - Trang 505

nữa? Thần không thấy được chỗ nào ngài đòi hỏi phải lập đền thờ, hay thiết lập
việc buôn bán các phần cơ thể, tóc và móng, hay yêu cầu làm các ảnh tượng
bằng thạch cao rồi thờ lạy chúng.”

“Nếu ngươi có thể ước tính,” Henry nói, “thậm chí... không, ta cho là ngươi

sẽ không thể.” Ngài đứng lên. “À, thời cơ đến, vậy...”

Hãy tranh thủ. Anh thu dọn giấy tờ làm việc trong ngày. “Thần có thể hoàn

tất.” Henry bước ra để mặc chiếc áo khoác chẽn kỵ mã hai lớp. Anh nghĩ,
chúng ta không muốn vua chúng ta làm một người nghèo ở châu Âu. Tây Ban
Nha và Bồ Đào Nha có tiền bạc của cải chảy vào ngân khố hằng năm từ châu
Mỹ. Kho báu của chúng ta ở đâu?

Hãy xem quanh mình ấy.
Phán đoán của anh là, giới tăng lữ sở hữu một phần ba nước Anh. Một ngày

gần đây, Henry sẽ hỏi anh làm thế nào để nhà vua chiếm hữu phần đó. Giống
như anh chơi với một đứa trẻ; một hôm anh mang về một chiếc hộp, và đứa bé
hỏi trong đó có gì? Rồi nó sẽ đi ngủ và quên mất, nhưng ngày hôm sau nó lại
hỏi. Cứ thế cho đến khi anh mở hộp ra và thết đãi nó.

Nghị viện sắp họp trở lại. Anh nói với nhà vua, “chưa có nghị viện nào trong

lịch sử làm việc vất vả như thần dự tính với nghị viện này.”

Henry bảo, “Hãy làm những gì ngươi phải làm. Ta đứng đằng sau ngươi.”
Đó giống như thể nghe thấy những lời mà ta đã đợi cả đời để được nghe.

Giống như nghe được một câu thơ hoàn hảo, bằng thứ ngôn ngữ mà ta đã biết
từ trước khi ta chào đời.

Anh sung sướng về nhà, nhưng đức hồng y đang chờ anh trong một góc.

Ngài phúng phính như một tấm nệm trong chiếc áo thụng đỏ sẫm và gương
mặt ngài biểu hiện vẻ nổi loạn hiếu chiến. Wolsey nói, “anh biết ông ta sẽ nhận
tiếng khen về những ý hay của anh, và anh là nơi ông ta đổ lỗi vì những ý tồi
của ông ta chứ? Khi mà thời vận xoay ra chống lại anh, anh sẽ cảm thấy ngọn
roi của nó: luôn luôn là anh, ông ta thì không bao giờ.”

Anh nói, “Wolsey thân mến. (Vì bây giờ trong vương quốc này mọi đức

hồng y đều đã tiêu rồi, anh gọi ngài với tư cách một đồng sự, không phải ông
chủ.) Wolsey thân mến, không hẳn như vậy đâu - ngài ấy không trách Charles
Brandon đã đâm gãy mũi giáo bên trong mũ trụ của ngài, mà tự trách mình vì
đã không gạt tấm che mặt xuống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.